
Ko phải mình đang sống những ngày rất vui vẻ và tràn đầy hy vọng sao? Ko phải mình đang dần cải thiện, dần thay đổi trong cách nghĩ, cách làm, trong mối quan hệ gia đình, bạn bè... sao? Vậy hà cớ gì mà bữa nay bỗng dưng mình thấy khó chịu, thấy mệt mỏi rã rời đến vậy?
Sau 6 ngày tự đày đọa trong lớp tập huấn, trở về trong tình trạng ngập lụt bởi đống công việc. Muốn làm gọn, làm hết, nhưng sao nó nhiều thế, sao nó đòi nhiều thời gian đến vậy. Dù chưa đến độ vượt quá tầm kiểm soát, nhưng nếu mình ko tập trung, ko đầu tư cho nó, thì nguy cơ khủng hoảng dễ xảy ra lắm...
Một ngày làm việc có biết bao nhiêu thứ đã xảy ra. Ko phải chỉ 1 vài, mà rất nhiều người, nhiều việc làm mình như muốn điên lên. Ngày càng thấy, sao lắm người lười, người khùng, người điên, người xấu tính, tham lam, ích kỷ và ngu lâu thế chứ!
... Hồi chiều ngồi nhìn những bức ảnh mới nhận qua email của người chị về buổi lễ chia tay bố trước khi nghỉ hưu, bất chợt thấy mình có lỗi vì đã lâu ko quan tâm tới cụ. Nhìn dáng vẻ, nét mặt, nụ cười của bố trong ảnh, nhìn những tình cảm của mọi người dành cho bố... mà thấy nao lòng!
... Giờ, ngồi nhớ nét mặt suy tư, lo lắng, buồn rầu của em mà lòng cứ ko yên. Ko biết phải làm gì để có thể chia sẻ cùng. Ước gì được ở bên em những lúc thế này, để được ôm em trong vòng tay, để được bao bọc em bởi tình yêu anh ...
Thôi, xin một tý âm nhạc để có thể yên tâm ngủ và đón chào một ngày bình yên nào:
Xóa hết dấu vết cõi tình đau thương mênh mông
Qua đi trong mưa những ngày tháng buồn mịt mùng
Dang đôi tay ngoan đón yêu thương đang về
Và từ đây tạ từ cõi mê ...
Pic: Bìa cuốn Hẹn em ngày đó đang xếp hàng cùng một số cuốn khác trên tủ mà chưa đọc được