
Chiều chủ nhật buồn. Lâu rồi anh mới có cảm giác buồn buồn thế này! ko có căn gác đìu hiu, ko có tiếng hát xanh xao, ko có trời mưa, mưa ko dứt như bài hát của cố NS Trịnh Công Sơn, nên anh chỉ biết nhốt mình trong văn phòng, túc tắc với đống giấy tờ, cùng tiếng nhạc house của Dj KTT nhà mình mixed thôi.
Lúc chiều, anh có lượn lờ cafe cùng mấy cuốn truyện mới mua. Vẫn là 1 trong những quán cafe quen thuộc. Ngày trước, khi quán này vừa cafe, vừa bán đồ ăn cho khách du lịch, thì phía nhà hàng này luôn vắng vẻ, yên tĩnh. Ngồi đó anh có thể quan sát đc gần như khắp hoạt động của quán, hơn nữa chả ai để ý đến anh. Anh thích thế. Gần đây họ cho xây dựng lại, cửa nhà hàng được thay bằng vách kính lớn, chỗ anh hay ngồi thành bể cá cảnh, tường được trang trí bằng đá, có nước chảy róc rách, thêm một số cây cảnh... trông cũng bắt mắt. Cả khoảng không gian cũ, giờ chỉ còn đủ cho 1 bàn, 4 ghế. Bàn ghế cũng đc thay mới, đẹp, sang trọng hơn. Nhưng dù vậy, anh vẫn ko thích bằng những thứ trước đây.
Lẽ ra, anh ko để ý nhiều những thứ này, mà sẽ cắm mũi vào cuốn truyện như mọi lần, nếu như ko có hai người khách nước ngoài ngồi ngay phía ngoài cửa kính ngay chỗ anh ngồi. Họ, một nam, một nữ, dáng to lớn như người Bắc Âu, trung trung tuổi, trông khá bình thường. Điều đặc biệt là họ tình cảm ghê gớm. Chân to gác chân to, tay bự ôm chặt eo bự. Hai gương mặt sát vô nhau, mắt đắm đuối, hôn. 1 lần, 2 lần, 3 lần... vừa rời ra lại là lần tiếp, lần tiếp. Đầu tiên anh thấy vui vui, nhưng khi những cử chỉ ấy cứ lặp đi lặp lại liên tục, với cường độ ngày càng dày đặc thì anh lại ngẩn ngơ. Nếu là hai người trẻ tuổi thì anh sẽ cảm thấy bình thường, nhưng đây họ khác. Cách họ thể hiện tình cảm đúng là đang trong thời kỳ yêu đương say đắm vậy. Anh thấy chính hình ảnh của mình trong đó. Nhẹ nhàng, tình cảm, mọi lúc, mọi nơi, ko ồn ào nhưng mãnh liệt. Anh đã quên mất thói quen ấy gần hai tuần nay rồi. Vậy là buồn nhưng biết vì sao mình buồn!
Đã vậy dạo này anh lại toàn xài thể loại tâm lý tình cảm thôi. Ko biết có bao nhiêu "tình" ở nhà rồi, vậy mà vừa xong "Người tình Thâm Quyến" anh đã có "Người tình Sputnik" (H.Murakami) và "Tình nhân" (L.Wisniewski)... Hy vọng với các "tình" này, anh sẽ đỡ buồn đến ngày được thể hiện thói quen của mình!