Cafe trưa hay tín điều từ những viên đá đang tan chảy




Những viên đá long lanh tự rửa trôi những gì bám vào mình, tự gột rửa như một sự khổ hạnh, tự gột rửa như một quá trình tàn phá... để chọn lấy sự trong sạch mong manh. Lấp lánh ấy khắc nghiệt bào mòn chính mình cho đến khi không còn nữa hữu thể...

Đá có khi trầm mặc từ từ hòa tan vào xung quanh – linh hồn thủy tinh để lại một chút ẩm, một chút lạnh, nhanh chóng tan biến – không lưu dấu.

Đá có khi thăng hoa thành những làn hơi phù du, như linh hồn chỉ cần lượn một vòng nhỏ trong số những vòng quay bất tận của vũ trụ.

Giữa đời sống bình thường, viên đá tự tan chảy để tìm về bản thể long lanh của mình.

Cho đến khi không nhìn thấy viên đá nữa thì mi làm sao biết được nó tồn tại hay không tồn tại?

Một chút lạnh đọng lại trong cơ thể mi – tê tái phiền muộn.

Một làn hơi vô hình bảng lảng quanh cơ thể nhọc nhằn của mi và làm mi nhức nhối.

Một sợi khói mong manh cuốn hút đồng tử mệt nhoài của mi vào cuộc phiêu linh tưởng tượng.

Một giọt nước đọng mà từ đó mi vẽ vời những ẩn mật mà bản thân mi muốn nói với mi – vô ngôn.

Một phân tử nào thấm vào bức vách với những ô gạch đỏ có hàng ngàn hàng ngàn ngõ ngách phức tạp do trò chơi của nước, lửa, không khí và đất.

Và gì nữa mi có thể nghĩ ra không?

Ta bỏ ra một giờ để ngắm viên đá đang tan chảy.

Ta bỏ ra một giờ để tận hưởng cảm giác băng giá tê buốt giữa nóng bức, ngột ngạt của một buổi trưa bình thường.

Ta bỏ ra một giờ để ngắm nghía điều quen thuộc nhất hòng tìm cho hết những điều thuộc về ta.

Có một phân tử nào trong một số lượng xác định được mà ta có thể gặp hai lần. Gặp lại – là điều gì mà làm ta bận tâm đến thế. Có phải vì ta sợ cảm giác xa lạ, khi điều gì ta gặp cũng lạ lẫm. Nhưng có phải tất cả đều lạ khi ta khăng khăng sự xuất phát và sự trở về là một – phân biệt để làm gì?

Rồi bỗng dưng mi hỏi tại sao mi lại đặt cho mi quá nhiều câu hỏi, để chỉ làm rối rắm thêm những suy nghĩ đã rối rắm của mình.

Viên đá của mi vẫn đang tan chảy đấy. Mi biết vòng quay bất tận của những phân tử ấy ở những dạng thức mà người ta vốn quen gọi bằng những từ đơn giản: rắn, lỏng, khí – hoặc văn hoa hơn mi mệnh danh nó là hiện thể, bóng ảnh và linh hồn. Mi gọi để đánh đố ngòi bút trong tay mi khi chính mi cũng không phân biệt được đâu là hiện thể và đâu là linh hồn.

Viên đá tự thanh tẩy để gìn giữ sự long lanh.
Viên đá tự hủy để thách thức sự tồn tại.
Viên đá tan chảy, ấy là một linh thể!

Mi không phải là viên đá để kết luận điều gì.

Mi đang mài mòn ngòi bút chì của mi để vẽ vời những thứ bùa chú quái dị mà mi gọi là ngôn từ...

Mi viễn vông để phân biệt viên đá, giọt đá, hơi đá. Rồi mi lại viễn vông gộp chúng lại để dựng nên hình ảnh viên đá trong trí tưởng tượng của mi.

Mi mơ hồ, huyền hoặc.

Cuối cùng mi cũng không hiểu được bản thể là mi. Tất cả mi, viên đá đang tan chảy và hình ảnh viên đá đang tan chảy trong đầu mi đều là những thứ được tạo ra trong vũ trụ huyền nhiệm... Các ngươi phân biệt nhau nhưng không hề khác nhau.

Ta trải qua một giờ để ngắm viên đá đang tan chảy và nghe những mật ngôn viên đá ấy nói với ta...

Mật ngôn của đá dành cho mỗi người không giống nhau. Ta cũng vậy!

(Tản văn của Lâm Thiếu Mai)

10 nhận xét:

Astέriε 12:12 6/1/07  

lau lam moi duoc poc tem blog bac ;), cam on bac ve loi chuc, bac dung la ham me bong da' thuc su day, chac ko bo tran nao bao h nhi, bac con rat hay tam trang nua, chac sap lay vo nen the a`, he he

Astέriε 12:16 6/1/07  

doc bai` da' nay em lai nho' den 1 bai hat cua ban nhac the wall,* tâm hồn của đá*, nội dung ko giống nhau lắm nhg cùng có đá c :p, tự dưng thấy chạnh lòng :(

Thangtrt 12:46 6/1/07  

Mê bóng đá thì có, nhưng xem đc ít lắm, chỉ quan tâm tới các trận cầu đinh, các đội bóng mình thích và bạn mình thích thôi.
Uh, hai loại "đá" khác nhau nên nội dung cũng khác. Cũng nghe "tâm hồn của đá" nhé:
Một đời vô danh đá sống vẫn thờ ơ
Nhọc nhằn năm tháng, tháng năm nhọc nhằn thêm
Đá sống không thật gần ai và cách xa mọi người
Dường như không biết yêu và dường như không biết nhớ
Vì con tim giá băng nên tâm hồn vô nghĩa
.......

Hoang Dieu Phuong 15:49 6/1/07  

Em muốn đựơc là viên đá, oằn mình tan chảy một lần rồi hạnh phúc. Đá dù tồn tại một lần cũng mang hết lòng mình để mát lạnh cho cuộc sống này :D

HàLanGirl 16:02 6/1/07  

Hẳn anh đã ngẫm ra được nhiều điều từ bài này lắm.
Em cũng ngẫm ra được rất nhiều. ít nhất là cho cái tôi của mình lúc này.

Thangtrt 14:59 7/1/07  

Một chút thoảng qua, một chút suy ngẫm... nhưng từng đó thôi cũng làm cho nỗi buồn đọng lại mãi...
"Tự rửa trôi những gì bám vào mình, tự gột rửa như một sự khổ hạnh, tự gột rửa như một quá trình tàn phá... để chọn lấy sự trong sạch mong manh. Lấp lánh ấy khắc nghiệt bào mòn chính mình cho đến khi không còn nữa hữu thể..."

SCT 17:23 12/1/07  

Cái title hay quá đi. Của Thắng hay của nhà văn?

Nga Fashion Shop 15:30 13/7/07  

hic hic ..em cung~ thich' da''' anh 2 ui...thich dung` da'.thich u da''.m nguoi` deu^` noi''/.e song s/g thi`` hop. boi` vilam dung da' qua nhieu^`.uoc j e la vien^ da'. tan chay trong ly nuoc.the la` xong. la` het^' doi```..k phai ton^` tai nua~~~

Nga Fashion Shop 15:30 13/7/07  

hic hic ..em cung~ thich' da''' anh 2 ui...thich dung` da'.thich u da''.m nguoi` deu^` noi''/.e song s/g thi`` hop. boi` vilam dung da' qua nhieu^`.uoc j e la vien^ da'. tan chay trong ly nuoc.the la` xong. la` het^' doi```..k phai ton^` tai nua~~~

Nga Fashion Shop 16:10 13/7/07  

hic hic.. sep e m hoi mua ve bong'''da'''.a hoi dum cung' voi'

Đăng nhận xét