Entry for January 05, 2007




Hôm nay là ngày của công việc và những câu chuyện cũ! Cả ngày ko dám online vì sợ đắm chìm vào những cảm xúc mà dở dang những việc đang quyết tâm hoàn thành. Giờ thì tốt rồi, việc hôm nay ko phải để ngày mai, bởi đã biết áp dụng "bí quyết" của Kẹomút. Đến lúc có thể cho phép mình thả hồn với những cảm xúc của những ngày qua được rồi.

Bạn mình đã nói: người sống tình cảm sẽ vương vào những chuyện tình cảm. Với người khác ko biết thế nào, nhưng với mình thì chắc đúng. Có thể có những chuyện khác xảy ra làm mình vui, mình buồn, lo lắng, sốt sắng... nhưng chỉ có chuyện tình cảm là đọng lại mãi, đọng mãi... và có thể sẽ chẳng bao giờ quên.

Ko ai đoán được cảm xúc của mình lúc này sau những gì xảy ra trong mấy ngày qua, bởi chính mình cũng ko cắt nghĩa hết nổi, hoặc chưa lường hết hệ quả của nó.

Mình đã vui và cảm thấy hạnh phúc, khi sau bao năm, toàn bộ thành viên trong gia đình đã có chuyến thăm quê đầy ý nghĩa vào đúng ngày nghỉ lễ đón năm mới. Nhìn bố mẹ, các em, các cháu vui vẻ... mình mới thấy gia đình quan trọng biết chừng nào!

Ngày tiếp theo, ko biết là ngày gì mà mình lại rơi vào trạng thái dở hơi đến thế. Mọi thứ diễn ra ko lý giải nổi, chỉ biết nó là khởi nguồn của những gì mình mình phải nhận trong ngày hôm sau.

Mình đau, rất đau! Cơn đau đầu bất chợt ập đến chỉ trong tích tắc làm đầu mình như muốn nổ tung khi mình chuẩn bị rời văn phòng vào lúc trời đã về khuya. Trúng gió! sợ thật! May cho mình là cơ quan có người trực đêm, mình có thuốc uống, được đánh cảm, để rồi 2 tiếng sau lại liều lĩnh lang thang trong đêm khi mới tỉnh dậy. Cơn đau đó, dù đáng sợ nhưng cũng qua rất nhanh, chỉ còn lại nỗi đau đến từ người ấy. Mình ko thể hiểu, ko thể hình dung được, đôi môi ngọt ngào bao năm tháng qua từng chia sẻ những nụ hôn, bàn tay xinh xắn bao năm tháng qua sưởi ấm cho nhau, lại có thể thốt ra những lời, nhắn đi những tin, làm đau lòng nhau đến thế. Mình ko hiểu chuyện gì đã xảy ra, thật sự ko hiểu, bởi chỉ cách đó ít phút mọi thứ vẫn bình thường. Lòng người khó thấu, mình đã dự cảm nhiều điều, nhưng mình vẫn ko tưởng tượng ra được chuyện sẽ là như vậy. Đau! vết đau này sẽ chẳng bao giờ có thể liền được!

Ko chỉ một, mà mấy người bạn mình đều nói rằng, những lúc như thế chỉ muốn đến một nơi chỉ có trời và biển. Điều đó mình đã thoả mãn được một phần ngày hôm qua. Biển Hải Phòng ko u ám, lạnh lẽo như mình muốn, mà sáng bừng, ấm áp hơn cả mình mong. Điều quan trọng là mình được hội ngộ với nhóm những người bạn thân yêu cùng chung giảng đường năm xưa. Tấm lòng bạn cũ đúng là ko gì sánh nổi. Mình biết ai ai cũng đang vô số việc phải làm, nhưng tất cả đều được gác lại, để cùng đem đến cho nhau ngày hội ngộ có một không hai này. Ko còn dáng dấp của những chủ doanh nghiệp thành đạt, những CB cấp vụ, những sếp lớn, sếp nhỏ khi ở bên nhau, mà tất cả chỉ là những người bạn thân của mười mấy năm trước. Vẫn còn đó những kỷ niệm khó phai, vẫn còn đó những cảm xúc yêu thương... nhưng từng đó năm tháng đã tôi luyện cho các bạn bản lĩnh rất đáng trân trọng. Dù có bằng lời hay ko thì mình biết ko ai có ý định viết tiếp câu chuyện dở dang năm xưa... Chỉ có thế, tình bạn này mới có thể trở nên vĩnh cửu!

Hình ảnh cuối cùng của ngày hội ngộ là ánh trăng rằm lung linh trên biển trong một tối mùa đông đẹp đến kỳ diệu!

...........

12 nhận xét:

Z!Z®U 17:43 4/1/07  

entry của năm mới.
Một cảm giác khó khăn trên con đường tình,
không biết bạn sẽ nhận được hiệu quả gì qua entry này, nó sẽ làm vơi đi những nỗi đau, và riêng mình, ZZ mong sẽ nhẹ nhàng trôi qua như ánh mặt trời trên biển Hải Phòng (thời gian sẽ cuốn đi tất cả mà!)
Chúc bạn 1 năm mới vui tươi hơn ...

Mẹ 2Khoai 08:31 5/1/07  

Trời ơi Thắng! Thế là Thắng vẫn "ngoan cố" đi về con đường cũ, phải không? Thế mà G cứ ngỡ...Trời ạ! Nhưng giờ vẫn là chưa muộn, Thắng ơi, những gì không phải là của mình, dù cố gắng thế nào nó cũng sẽ rơi đi. Thoát ra đi Thắng, thoát ra khỏi những dằn vặt và đau khổ ấy đi.Con đường phía trước Thắng còn dài lắm lắm...(mở ngoặc: Thắng cực kỳ giống cái tính "ngoan cố" của G, thế nên giờ mới thấy mình khờ khạo. hic...đóng ngoặc)

... 12:16 5/1/07  

chia sẻ với anh, "thà đau một lần thôi còn hơn mang nhiều cay đắng"!

cherokee_rose 12:44 5/1/07  

bền vững nhất là tình cảm con người,mà dễ thay đổi nhất cũng là nó,"lòng người khó thấu"_lúc nào cũng đúng,nhưng mà chẳng có vết thương nào mà lại ko liền được đâu anh ạ,hihi,đấy là em nghĩ thế,dù sao cũng chúc anh 1 năm mới có thật nhiều niềm vui hơn ^^

NIKITA Quỳnh 14:57 5/1/07  

Anh thang oi, quen nhung gi da gay cho minh dau kho anh a,
Hihi, dung bi luy vi tinh,
Tuong lai con dai ma nhung thoi diem la quan trong,

Hoang Dieu Phuong 17:07 5/1/07  

Em không biết nói thế nào nhỉ, à, anh và em, những con người quá nhạy cảm nên những nỗi đau mà mình cảm nhận đựơc là đau hơn tất cả những người khác cảm nhận. Có lẽ chị ấy chỉ vô tình, nhưng cái sự vô tình đã làm đau anh, đau lắm.
Chẳng biết nói với anh điều gì bởi biết anh sẽ vẫn buồn. Rồi thời gian sẽ làm mờ dần những tì vết của tháng năm. Chúc anh và chị mau trở về những ngày tháng cũ.

tittit 19:10 5/1/07  

E chua kip viet mot entry cho nam moi, chi vao blog va xem nhung nguoi ban cua minh hien nay ntn. Doc entry cua anh em thay buon lam lam. Mot cam giac nhu bat gap mot chut cua minh trong do'...

Thangtrt 19:33 5/1/07  

Cảm ơn Giang, Du và Phương! Các bạn đúng là những người bạn tuyệt vời của Thắng.
@Giang: T đã sai khi ko nghe lời G. Mấy tháng qua T đã cố gắng rất nhiều, quên cả bản thân, để hy vọng vào một thứ mà nhiều người vẫn can ngăn. Nhưng cuối cùng kết cục vẫn là vậy, lần này ko thể khác đc rồi G ạ. Người ấy thừa sự che chở, hiểu hết mọi chuyện, nhưng người ấy là như vậy.
@ZiZou: T hiểu lăn tăn của bạn khi T kể chuyện này, có thể có những hệ quả liên quan, nhưng ko sao cả, T ko ngại mấy chuyện đó. Ít ra T có những người bạn mà T quý mến ở bên, vậy là quý lắm rồi. Chúc ZZ năm mới nhiều niềm vui và đạt được những mong ước nhé!
@Phương: A cảm thấy mắc nợ em rồi P à, vô blog là có em, e luôn ở bên kể cả những khi a vắng mặt, trong khi a ko thể cảm thông, chia sẻ được gì với em. Hứa, tết này em ra a sẽ bù (bằng cách gì thì chưa nghĩ ra). Hãy chúc cho a có cuộc sống mới hơn là trở về ngày tháng cũ đi e ạ.

Mẹ 2Khoai 19:34 5/1/07  

Thắng ơi, những ngày vừa qua sao ai cũng tâm trạng thế? Buồn lắm khi đọc cái entry này, nhưng Thắng hãy tìm hiểu ngọn nguồn vì sao người ta như thế nhé. Phụ nữ đôi khi làm thế, là vì lúc đó mềm yếu quá thôi. Khi xù lông, là lúc cần được che chở nhất đấy. Có thể người ta đang mong Thắng khẳng định tình cảm của mình thì sao???Mong lắm bạn sẽ hạnh phúc. Nhé

Thangtrt 11:25 6/1/07  

Đọc comment của các bạn mà chẳng biết nói thêm điều gì. T sẽ ghi nhớ tất cả những lời đó: "Thoát ra đi, thoát ra khỏi những dằn vặt và đau khổ ấy đi"; "chẳng có vết thương nào mà lại ko liền được"; "thà đau một lần thôi còn hơn mang nhiều cay đắng"; "quen nhung gi da gay cho minh dau kho"...
Thx các bạn, chúc các bạn một weekend vui!

Thangtrt 11:28 6/1/07  

@Phương: e gợi ý xem có thể bù được bằng gì nào... Hay như lần trước, thử một lần mà mãi ko thể quên :) (nhắc đến cafe cityview)

Hoang Dieu Phuong 19:04 6/1/07  

Anh khong no em gi ca anh ah, thinh thoang thay anh len tren nay, thay anh manh khoe, la em vui roi. Anh se bu` bang gi thi nghi nhanh nhe, sap tet roi day :D

Đăng nhận xét