Chuyện phiếm

Ko biết bao lâu rồi mình mới về nhà nghỉ ngơi sớm thế. Tự nhiên thấy thinh thích. Tự nhiên thấy yêu đời. Bữa nay ko nét, ko mail, ko blog... muốn ngả lưng ôm một cuốn sách nhẹ nhàng nào đó thư giãn... Ko nghĩ đến công việc nữa, ko nghĩ đến những gì phải lo, phải tính nữa, muốn thả lỏng, muốn tận hưởng chút cảm giác êm ái này...

Nói vậy thôi, chứ cũng vừa tua lại 1 loạt thứ, sắp xếp, phân loại, đánh giá hòm hòm xong rồi gác lại hết... Nhưng tự nhiên còn sót lại câu chuyện kỳ kỳ... Ngẫm đi ngẫm lại mấy sự kiện, thấy buồn cười với chính mình...

Chuyện là, sáng nay đi dự đám tang 1 cán bộ của đơn vị đã nghỉ hưu. Một đám tang cũng như bao đám tang khác. Buồn, đau, thương, tiếc,... là chuyện ko tránh khỏi. Nhưng khi về, mình cứ nhớ mãi vẻ mặt, dáng điệu và bài điếu văn mà Sếp đã đọc lúc truy điệu... Ko biết mọi người có để ý ko, nhưng mình thấy Sếp mình như vừa hoàn thành xuất sắc một công việc quan trọng vậy, công việc mà chưa bao giờ Sếp phải làm :)) Có lẽ tại mình biết rõ khâu chuẩn bị điếu văn của Sếp hôm trước và những gì mình cảm nhận khi hai anh em cùng nhau lúc sớm... Túm lại, đi đưa tang mà mình lại thấy bài điếu văn Sếp mình đọc hay, đáng nhớ nhất (suỵt...)

Link các sự kiện lại, mới thấy mình cũng là lạ. Hình như đám tang nào mình cũng nghĩ ngường ngược một chuyện nào đó (bí mật kẻo bị la chít). Khi mình viết entry đầu tiên, có gắn với sự kiện ông ngoại bạn gái mình mất. Cụ thọ 93 tuổi, đúng ngày rằm tháng 4 năm trước. Gia đình ko quá đỗi đau buồn vì Cụ thọ và ra đi thanh thản. Tang Cụ, mình cứ thích dàn nhạc hiếu vì thấy họ chơi hay lạ thường. Hỏi ra, mọi người cho biết đó là dàn "bát âm", hay nhất nhì tỉnh đó. Thiệt tình, ko nói ra nhưng mình khoái nghe tiếng kèn lúc họ tế lễ lắm... Hihi, tai mình làm sao mà mình nghe thành rất nhiều bài hát tân thời mới lạ, kiểu như "Cha yêu", "lòng mẹ"...Hì.

Chuyện nữa, cách đây đúng 3 tuần, mình về quê dự đám giỗ 49 ngày người bác đằng ngoại. Gia đình tổ chức đưa vong linh bác lên chùa. Bữa đó mình là người cầm "cành phan" lúc đi đường, thay cho con cháu bác lúc mệt. "Cành phan" là một cành tre, trên đó treo 1 nón giấy và những tấm giấy dài đủ màu sắc, có bùa ngải gì đó nữa...(ko rõ lắm). Mọi người nói "cành phan" tượng trưng cho vong linh người mất. Mình thấy lúc trong chùa, dù ngồi im nhưng cành phan cứ quay bên nọ, bên kia, khi xà xuống, lúc vươn lên...như thể cử động của người thật ấy.... Hi, người nhà và các vãi cứ thi nhau vái và nói chuyện với "cành phan" như thể nói với người bác vậy... Nhưng điều lạ trong suy nghĩ mà mình nói đến là... là mình thấy bài kinh dài, rất dài của thầy chùa tụng hôm đó hay vô cùng... hihi, đừng bạn nào cười nhé. Tối, thầy mời mình qua ngôi chùa vắng vẻ và trang nghiêm của thầy. Mình với thầy đã có một buổi chuyện trò khá thú vị đến thật khuya hôm đó. Thầy người An Giang, tu ở Kiên Giang rồi sau đó qua Thái Nguyên, Hà Tây, Hà Nội... rồi về nơi ấy. Thầy tuổi Quý Sửu. Thầy nói giọng trong đó, nên lúc tụng kinh mình nghe như thể thầy ca "tài tử" vậy... Thiệt tình là mình thấy hay! :P

Còn nữa, lại cũng đám tang đúng ngày đầu đi làm sau Tết... Vụ này đi với Sếp cũ. Hic, bữa đó ngại ghê, nhưng cũng vui (đưa tang mà kêu vui --> có vấn đề?). Sếp mình láu cá, bữa đó quá đông người viếng, nên khi người ta mới thông báo chuẩn bị, Sếp đã kéo tay mình ôm hoa phi thẳng vào đứng đầu tiên, chỗ trang trọng nhất, và mọi người phải theo thôi... Chuyện đáng nói ở đây là, Vụ trưởng Vụ TCCB Bộ phải dạt sang bên vì chậm chân; Chánh văn phòng và Thứ trưởng phải đứng sau vì có thằng liều nó giỏi chen ngang... Nhưng bắt đầu lễ viếng, bao giờ người ta cũng phân thứ hạng người vào viếng. Thế nên, nào là kính mời đ/c T.H.R - UVTWĐ, Trưởng ban TTVHTW; nào là kính mời đ/c L.H.N - UVTWĐ, GĐ HVCTQG HCM; nào là... Ặc ặc, các bác cứ việc xin phép, thầy trò em cho đi nhờ mà... Ờ, chả mấy khi được gần, được chào các bác ấy như thế... Trước khi về Sếp buông một câu: "chưa thằng nào biết sợ thằng này nhé, ông ko điếc nhưng ông dek sợ súng đâu nhé..."

... Oài, mình phiếm nhiều quá roài, ko khéo lại là biểu hiện ban đầu của bệnh Đu dây điện mà người ta từng nói mất???

7 nhận xét:

khue_happy 10:22 5/4/07  

Dam tang vui qua! NGhe ma cung muon di(icon bit mat, chay xa dan)

Thangtrt 11:24 5/4/07  

Âu cũng là cái tính, chả cố ý để ý cái gì, nhưng thỉnh thoảng cũng có những thứ đẩu đâu lại cứ làm mình nhớ... kỳ cục thật.

HàLanGirl 16:19 5/4/07  

Nói là ko gì cả, "bữa này" nhớ là bữa nay nhé: Ko nét, ko mail, ko Blog!
Ơ, thế bài này là bữa nào zậy ta?
Lại còn dự đám tang sáng nay nữa. Ặc ặc...
Khổ quá, em càng "già" càng cay nghiệt. Xoi mói đến cọng cỏ, ngọn lông!

Thangtrt 16:56 5/4/07  

Thế mới "nghịch ný". A càng già càng lẩm cẩm vậy đấy...ặc ặc

tittit 19:49 5/4/07  

Thật là chi tiết!

HàLanGirl 15:31 6/4/07  

Lẩm cẩm thật rùi.
Ko khéo em nhắn tin cho anh, anh lại nhầm sang thằng bạn nào thì chết cha :((

Demento® 18:41 9/4/07  

Năm nay em ý thức rất rõ về các đám tang và đám cưới mà mình biết/tham dự. Mọi biến chuyển dồn dập, hay là bây giờ em mới dần dần lớn lên một tý.

Đăng nhận xét