Miên man




...

Thường thì tôi đọc để cảm nhận, để thêm tý tươi mát cho tâm hồn vốn khô cằn của mình... chứ ko phải để nhận xét, phê bình hay gì gì cả. Hơn nữa sách cũng chả đến mức độ tác động tới tâm lý của tôi nhiều, cho dù có những cuốn cũng lâm ly bi đát, cũng mùi mẫn, cũng hừng hực lắm... Nhưng cuốn truyện tôi mới kết thúc đêm qua lại khác chút. Nó cũng giống bao cuốn sách văn học khác, nhưng đọc xong, tôi thấy mệt thế. Có thể do hệ quả của nhiều đêm mất ngủ, cùng với trạng thái tình cảm đang mong manh dễ vỡ, nên đụng vào cuốn (nội dung toát ra từ tên) "Hạnh phúc đắng" của Bì Bì này, tôi như lạc vào câu chuyện của các nhân vật trong đó.

Chỉ tính đọc thử một tác phẩm của nhà văn được đánh giá là gương mặt sáng giá của dòng văn học Ling Lei, thử 1 trong 5 cuốn mà Phương Nam Corp đọc quyền xuất bản và phát hành trong 10 năm (2006 - 2016), nhưng với cách viết xoáy sâu vào nội tâm nhân vật (nhất là các nhân vật nữ), qua những mối quan hệ vợ- chồng- người tình- đồng nghiệp- cha mẹ- thầy- trò- quan hệ xã hội... trong cuốn truyện, tôi thật sự bị nó ám ảnh!

Gấp cuốn sách lại, tôi cố ý đặt sâu xuống phía dưới tủ sách, bởi bản thân ko có ý đọc lại nữa. Khi đọc, có thể bắt gặp những khoảnh khắc "hạnh phúc" của các nhân vật trong truyện, nhưng dư vị "đắng" của nó thì xuyên suốt... Kể cả khi tác giả thêm "lời kết" để đem lại chút gì có "hậu", thì tôi vẫn thấy nó day dứt đến khó tả...

Thử hỏi với cảm giác đọng lại như thế, tôi có thể tiếp tục một cuốn khác của nữ nhà văn TQ này nữa ko? Câu trả lời: có gì mà đáng sợ. Dù sao truyện là truyện, đời là đời, ta là ta... Với suy nghĩ ấy, nên tôi lại tiếp tục lôi về cuốn tiếp theo: "Khát vọng tình yêu". Nhưng hãy thử đọc lời này: "Câu chuyện kể về bi kịch của một gia đình trí thức TQ đương đại. Cuộc sống hối hả với những nhịp điệu, với ngồn ngộn cám dỗ đã làm lâu đài hạnh phúc trở nên mong manh. Một người chồng... một người vợ... Tất cả chỉ là sự bắt đầu của một bi kịch có tên là HẠNH PHÚC... BUỒN". Đến đây thì biết sợ Bì Bì roài. Chưa hết vị "đắng" lại đến vị "buồn". Phải chuyển thể loại khác thôi. Cuốn nào đây: "Mưu phản" của Sơn Táp? - ko hợp lúc này cho lắm, "My life" của Bill Clinton? - cuốn này sẽ đọc từ từ đến khi cưới vợ (vì dầy quá, những 1.375 trang), "Miên man tùy bút" của Lý Lan vậy.

Chưa đọc trang nào nhưng thấy "miên man" là đc rồi. Bởi đêm thứ 5 liên tiếp ko ngủ, đầu óc cũng đang "miên man" ty tỷ chuyện đây... Chợt nhớ một "miên man" khác trong bài hát mà ai đó hay để trên status: "Trôi miên man về đâu một nhành hoa mới nở. Hoa vàng che lấp những con đường. Tìm cho ta một cảm giác bình yên..."

5 nhận xét:

Mẹ 2Khoai 11:40 22/6/07  

Ừ, nhìn T thì không giống người biết chơi bóng. Nhưng nếu được "xem" T đá, mọi người sẽ nghĩ khác. Cũng giống như "nhìn" T thì không giống người đọc nhiều, nhưng "nói chuyện" với T sẽ nhận ra ngay điều đó...

Thangtrt 13:17 22/6/07  

Định kể về cuốn truyện hoá ra chạy sang bản thân. Hihi miên man cũng là cách giải quyết chuyện mất ngủ.
Vụ nhờ H nhà G để T tính thêm nhé, chắc cần thời gian nữa :(

HàLanGirl 15:40 23/6/07  

Miên man!
Em cũng miên man lắm đây nè!

khue_happy 16:57 24/6/07  

Sao lại mất ngủ nhiều vậy hả cưng? Xì-chét à?
Tớ thì quái lạ là dù xì-chét hay ko cũng ngủ ok! Chỉ khi nào no bụng quá mới mất ngủ=)).

Thangtrt 18:30 24/6/07  

:)) Tại thuốc tiêm của bác sỹ, lần nào chữa trị là T lại bị mất ngủ hàng tuần. Giờ thì ok rồi.

Đăng nhận xét