Nhớ vợ




Don't talk about a man

he have understood,

to choose one love for his life

Don't talk about a man...

la la lá la là la...

Tiếng alarm quen thuộc uể oải đánh thức nó mỗi buổi sáng trước đây, giờ đã đc thay bằng tiếng nhạc chuông của một cuộc gọi. Một ngày mới, 1 tuần mới của nó giờ đây được bắt đầu như vậy. Ko cần nhìn xem cuộc gọi từ đâu, nó đã nở một nụ cười hạnh phúc, bởi nó biết, trong ánh sáng chớp chớp từ màn hình nho nhỏ ấy là cái tên "vo iu" của nó.

Sáng nay cũng vậy, nó vươn mình stop âm thanh "don't talk about a man", màn hình điện thoại báo hiệu 1message. "Day thoi chong iu, have a nice day! *****". Chỉ cần vậy, một luồng cảm xúc khoan khoái lan tỏa trong cơ thể nó. Dường như, căn bệnh cố hữu "thức vô biên, ngủ vô địch" của nó đã có liều thuốc đặc trị. Nó nhẹ nhàng thoát ra khỏi chiếc chăn ấm, với chiếc áo choàng để sẵn cạnh giường mà vợ nó nhắc trước khi đi ngủ đêm trước...

Nó lại mỉm cười. Trời HN đang đầu đông, nhiệt độ về đêm những ngày này chừng 14 - 15độ. Chả mấy khi nó ở trần để ngủ, vậy mà đêm qua nó đã ngon giấc trong trạng thái như vậy. Một chiếc váy ngủ chấm xanh lá cây vương trên giường, cơ thể nó vẫn phảng phất mùi hương của vợ. Trời, hóa ra đêm qua, nó đã đi vào giấc ngủ với tiếng thì thầm lời yêu thương qua chiếc điện thoại, với mùi hương luôn làm nó ngất ngây từ chiếc váy ngủ vợ để lại...

Mắt nó lại hướng về chiếc gối ôm. Vợ nó có lý khi đã loại 2 chiếc gối tựa lúc mua, nhưng nhất định giữ lại chiếc gối này. Lúc đó nó đã nghĩ, vợ chồng bên nhau thì cần gì đến cái đó, nhưng giờ thì nó hiểu. Bất giác, nó thấy cái sự ngủ 1 mình của nó bây giờ hoàn toàn khác trước. Ko còn cảnh tay để dưới gáy hoặc vắt lên trán, chân bắt chữ "vương" nữa, mà thay vào đó bằng cảnh ôm gối vào lòng. Hic, nó nhớ cảm giác vợ thu mình trong lòng nó, gối đầu lên ngực nó, áp làn da trắng mịn màng vào cơ thể nó... nó nhớ, nó nhớ tiếng nũng nụi ngọt ngào của vợ mỗi lúc trở mình "hựhự, vợ iu chồng..."

10 ngày xa vợ, thời gian với nó dài như vô tận, nó mong mỏi đc bên vợ biết chừng nào. Tháng trước, tổng thời gian nhận cuộc gọi để thưởng của mạng mobile trong 2 số máy vợ nó lên đến ngàn phút, tổng các cuộc nt trên các số của nó cũng đến 4 con số, chưa kể hàng trăm giờ online chat chit... :p. Nó nhớ vợ nó. TY vợ trong nó cứ lớn dần từng ngày, từng ngày...

2 trận bán kết và chung kết giải bóng đá phong trào cuối tuần này sẽ vắng mặt nó. Giấc mơ "vàng" giải bóng đá của đơn vị, ko biết có vì thế mà lung lay? Hy vọng đội nhà sẽ vô địch, để cuối tuần, nó trọn vẹn niềm vui bên người vợ mà nó hết mực yêu thương!

Nó nói ra những điều này thể nào cũng bị vợ trách là over, nhưng với nó, yêu thương chưa bao giờ là đủ, và nó hiểu rất rõ: Nó yêu vợ!

Bữa tối bên ngoài

Nhớ có lần, mới ở chung được mấy ngày, hai vợ chồng rủ nhau đi "ăn ngoài", cũng lăn tăn chút xíu, nhưng cảm giác thật tuyệt. Mới đọc bài trên SGTT ra ngày hôm qua, thấy tác giả viết khá hay, lại copy về blog để sau này hai vợ chồng luôn nhớ cách hâm nóng cảm xúc

Bữa ăn tối bên ngoài

Việc sẵn sàng ra ngoài trong dáng dấp của một cặp tình nhân vừa khiến cho vợ chồng bạn giảm stress của một ngày làm việc, vừa có thể khiến cả hai có nhiều thời gian bên nhau hơn

Sau đây là một vài lý do mà khi được gặp và tình cờ hỏi những cặp vợ chồng mới cưới một tiệm ăn (cả bình dân lẫn sang trọng). Tất cả đều bắt đầu từ một câu hỏi thăm có giá trị ngang một câu chào cửa miệng:

“Sao hôm nay hai vợ chồng lại dắt nhau đi ăn tối thế này?”
- Hôm nay vợ / chồng tớ đi làm về muộn, ăn ở ngoài cho nhanh!
- Ừ thì một ngày đặc biệt (sinh nhật hay đại loại là một ngày kỷ niệm nào đó).
- Bà xã mệt, không kịp đi chợ, bếp hỏng, mất điện...
- Đang có chiến tranh lạnh với em chồng, bố mẹ chồng,...
Lý do chỉ là lý do, nhưng tất nhiên, giá trị của một bữa tối bên ngoài thật thú vị.

Tuy nhiên, các bà vợ thử lắng nghe cảm giác của một vài ông chồng nhé!

- Ở nhà không có bia tươi…
- Lâu lâu được ăn lại mấy món quen thuộc thời độc thân tại quán bình dân này.
- Bà xã không làm được mấy món mồi ở đây.
- Đôi khi gặp bạn bè ở ngoài cũng vui
- Không phải dọn dẹp…

Còn đây là những lý do của các bà vợ

- Ông ấy thích ăn gì thì gọi, không phải lo lắng đi chợ và suy nghĩ hôm nay sẽ phải mua gì.
- Nhanh, gọn, nhẹ, chả cần nấu nướng và cũng chẳng phải rửa bát.
- Ăn xong ông ấy rủ đi cà phê hoặc đi xem phim, ca nhạc..., buổi tối nhẹ nhàng hơn.
- Bố mẹ chồng về quê… (hoặc đại loại các lý do tương tự) nên hai vợ chồng có thời gian dành cho nhau.

Đối với các cặp vợ chồng chưa sinh con, hầu hết đều tỏ ra rất hào hứng với những bữa ăn tối đột xuất ở bên ngoài. Những lý do thì có thể khác nhau, nhưng sự lý thú nhất đối với họ chính bởi sự không thường xuyên. Những lý do khiến cho những bữa tối bên ngoài này không xảy ra đôi khi là những nguy cơ tiềm ẩn của những ức chế vợ chồng không chừng.

Tại sao vậy?

- Những cặp vợ chồng mới cưới, họ đang dần thích nghi với một đời sống chung. Giá trị của sự tự do đang dần bị rút bớt, điển hình là những bữa ăn đúng giờ với những trách nhiệm rõ ràng (vợ nấu ăn, chồng dọn dẹp), giờ giấc, thực đơn... Sự điều chỉnh các sở thích cá nhân đột ngột để dung hoà một “cá tính” chung cho cả hai vợ chồng đòi hỏi một thời gian dài. Không phải bà vợ nào cũng tinh ý cụng một ly bia với chồng. Không phải người chồng nào cũng biết giảm độ cay của ớt trong một chén nước mắm vì vợ... Bởi vậy, một vài bữa ăn ngoài là một trong những cách hữu hiệu để cả hai vợ chồng “gợi nhớ kỷ niệm xưa” với những dấu ấn cá nhân… Và tất nhiên, thông qua đó, chúng ta tiếp tục hiểu nhau hơn.

- Những cặp vợ chồng trẻ hầu như thời gian bên nhau chỉ có thể từ bữa tối, khi cả hai đã rời công sở và trở về nhà. Lúc ấy, một hoặc cả hai bạn đều lâm vào tình trạng mệt mỏi và nói chung, tương đối lười vào bếp để chuẩn bị bữa tối. Và tất nhiên, sự lý tưởng sẽ là cả hai người đều cảm thấy hào hứng và sẵn sàng trở thành đầu bếp chăm sóc người còn lại, bữa tối sẽ là một bằng chứng của sự chia sẻ giữa hai vợ chồng. Tuy nhiên, nếu không sẵn sàng, bữa ăn ngoài là một giải pháp tối ưu. Việc sẵn sàng ra ngoài trong dáng dấp của một cặp tình nhân vừa khiến cho họ giảm stress của một ngày làm việc, vừa có thể khiến cả hai có nhiều thời gian bên nhau hơn.

- Đối với những gia đình nhiều thế hệ, việc ăn tối bí mật bên ngoài không phải là... chuyện “ăn mảnh” như mọi người hay nghĩ. Bữa ăn ngoài ấy thật sự quan trọng cho các cặp vợ chồng. Đây là một thời điểm khác trong tuần, trong tháng để bạn chăm sóc riêng, ân cần hơn cho vợ / chồng mình một cách tuyệt đối. Đơn giản hơn, vợ chồng bạn có một không gian riêng, nói những chuyện mà chỉ hai người quan tâm… Và đôi khi, một vài mâu thuẫn nho nhỏ với người thân trong gia đình cũng khiến bữa ăn ngoài là cơ hội tốt để bạn giải toả riêng tư, và tránh một bữa ăn nặng nề giáp mặt nhau và ấm ức “ăn cho qua”.

Nào, có lẽ không cần phải đợi đến cuối tuần như ngày yêu nhau đúng không?

Lê Ngọc Minh ảnh Hải Đông

Weekend Emotion: Smoking ...




Hôm qua vợ vừa nhắc đọc lại entry Tác hại của thuốc lá... ngày trước mình copy về để tự dọa bản thân, hôm nay đọc bài này trong blog của Zoom-News thấy thú vị quá nên mạn phép copy về để suy ngẫm, cân nhắc...
Weekend Emotion: Smoking ...
Weekend Emotion: Smoking ... magnify

Bài viết: Lê Cẩm Hà – Trần Thị Minh Đức
Ảnh: JuliaTran


Đôi khi nhìn thấy tôi tò mò cầm một bao thuốc lá lạ lên, lật qua lật lại xem xuất xứ, tỉ mẩn ngó dòng chữ “Hút thuốc có hại cho sức khỏe”, chủ nhân của các bao thuốc lá ấy lại hỏi: “Em hút thuốc à?”, hay trực tiếp hơn thì: “Em hút đi!”.

Thực ra thấy vậy mà không phải vậy! Wink

Giờ thì tôi hoàn toàn khách quan, công minh và hồ đồ quan sát một thú vui của đàn ông (và có khi là đàn bà): hút thuốc.

Thực tế trong số những người tôi yêu quý có cả người hút thuốc và người không hút thuốc, nhưng nói bỏ quá cho tình cảm của tôi vẫn nghiêng về những người hút thuốc và đây là số đông. Ừ, thường cái gì nhiều mình vẫn thích hơn. Kiểu như chơi trò “Ai là triệu phú”, dứt khoát 99% phần thắng nghiêng về đáp án có tỷ lệ phần trăm khán giả lựa chọn cao nhất.

Nếu cho tôi bổ sung vào cái list 33 lúc vui của Kim Thánh Thán (trong đó có một thú vui như thế này: Có ba bốn mảng phong lở ở một chỗ kín, thỉnh thoảng đóng cửa lấy thuốc nóng rửa. Chẳng cũng khoái ư?) thì tôi sẽ viết: “Vào quán cà phê thấy một người con trai ngồi một mình trong góc với ly cà phê đen mặt mày thanh thoát mẫn tiệp nhưng ủ ê bộ dạng như thất tình, chốc chốc lại lơ đãng cuống quýt rít một hơi thuốc rồi nhả khói như một tiếng thở dài, mình ngồi đau lòng chăm chú quan sát mà anh ta không hề hay biết, chẳng cũng khoái ư?”



Nhớ ngày còn du học, nửa năm cuối cùng rủ được một chị bạn về ở cùng phòng ký túc xá, ngoài các sở thích chung như chạy bộ, đi bộ, ăn uống, thức khuya, chị ấy còn một thú vui riêng mà tôi thích: thi thoảng hút một điếu thuốc, với dáng vẻ điệu nghệ, điệu nghệ từ cung cách cầm điếu thuốc đến lúc rít một hơi, phả ra luồng khói thơm thơm… tất nhiên thú vui này không được thể hiện nhiều, vì cùng phòng còn hai cô bạn người nước ngoài thuộc số đông phụ-nữ-không-thích-đàn-ông-hút-thuốc. Thi thoảng, tôi lại lôi chị ấy ra ngoài hải đăng ngắm tàu thuyền ra vào cảng Cao Hùng, xúi chị ấy hút một điếu thuốc, nhìn làn khói mỏng mảnh bay lên… cũng cảm thấy mình đang hưởng thụ, một kiểu hưởng thụ phụ thuộc vào người khác...



Theo logic học tôi có thể suy ra một người không hút thuốc thì gia đình không hạnh phúc như thế này: Anh ta không hút thuốc nên trong nhà không có gạt tàn, bạn bè thân hữu đến nhà có hai loại, loại thứ nhất không thấy có gạt tàn lấy làm khó nghĩ nên không dám hút thuốc, nói dăm ba câu chưa đâu vào đâu đã vội vàng quay gót không một lời giải thích, vợ chồng sinh nghi kỵ về đức hạnh của nhau, loại thứ hai bản lĩnh hơn vô tư hút thuốc vẩy tàn đót lung tung ra nền trải thảm xám tro sang trọng, vợ chồng cằn nhằn lẫn nhau anh (cô) giao thiệp với cái loại vô văn hoá mất lịch sự. Thế là sinh bất hoà.

Tôi rất đắc ý khi đọc được một câu của Thackeray nói thế này: Bậc triết gia cầm điếu thuốc thì có vẻ minh triết hơn lên, còn kẻ ngu độn hút thuốc thì câm cái miệng lại. Và thế là tôi có thêm một thú vui mạo hiểm là nhìn người hút thuốc mà đoán xem hắn thuộc loại gì trong số hai loại trên.



Thật ra tôi cũng không thể hiểu cái chất nicotine ấy có cái quái gì mà lôi cuốn đàn ông đến như thế, nhưng tôi cũng nhận thức được rằng nếu có ràng buộc tình cảm với một chàng nghiện thuốc lá thì dù có khó chịu đến bao nhiêu cũng đừng có ngu gì mà đưa ra sự lựa chọn có hai khả năng với chàng: hoặc là em hoặc là thuốc lá. Để tôi thử xem nhé: Đàn ông hút thuốc khi đang gặp bế tắc, muốn minh trí hơn để xét đoán sự việc, hút khi đang stress muốn thư giãn, hút khi muốn tập trung vào một công việc đơn điệu, hút khi chẳng biết làm gì khác ngoài hút thuốc,... và hút khi lúng túng chẳng biết bắt dầu từ đâu với người con gái đa cảm ngồi đối diện. Mà những chuyện trọng đại vô bổ kia chiếm đến hai phần ba quãng đời của một người đàn ông (một phần ba còn lại kia để hưởng thú vui ngủ) thì còn đâu chỗ đứng cho bạn trong quãng đời 70 năm phương trưởng từ tuổi 15 của anh ta mà yêu sách này nọ?

Cuối cùng, người hút thuốc có một sự hấp dẫn riêng mà nhà thơ Phạm Thị Ngọc Liên (Im lặng đêm Hà Nội) đã viết như thế này:

Cởi áo bên góc vườn khuya
Bỗng nhớ thương Hà Nội quá
Ta về đây nào ai hay
Môi thèm nụ hôn thuốc lá.

(1999 - 2005)

Ánh trăng trên giường




Hai người ôm nhau dưới ánh trăng mờ ảo. Mùi nước hoa và mùi cơ thể quen thuộc của anh khiến cô choáng váng đầu óc. Lần nào cô cũng cảm thấy mùi thơm đầy tình cảm của anh rất kỳ lạ, mùi thơm như đảo lộn ruột gan cô lên. Giống như một bài viết trên từ tạp trí thông tục, hình như mỗi người con gái đều dựa vào những mùi cơ thể tiết ra từ giống đực để tìm cho mình một người bạn tình, chỉ có mùi đó mới làm cho người con gái xiêu đổ ngất ngây.

Cô không hiểu có phải vì mùi thơm nhìn không thấy, nắm không được đã ăn sâu vào xương tủy mình cho nên mới giữ lòng trung trinh với anh. Nghĩ thật lạ lùng.

Chỉ trong giây lát, anh phấn khởi bế xốc cô lên quay một vòng rồi ném cô lên cái giường có đệm lò xo mềm mại, căng phồng. Cô thấy một luồng không khí nhẹ lướt bên mình theo đó là tiếng "bịch" rơi xuống rất nhẹ nhàng trên tấm đệm đầy nỗi khát khao.

Anh ném cô như thế không biết bao nhiêu lần và coi đó là khúc dạo đầu không thể thiếu, một sức mạnh tưởng tượng khiên con người chìm vào mê đắm. Vào những đêm trăng giật mình tỉnh mộng, cô nhiều lần bị kích thích bởi những ý nghĩ kia.

... Sự kích thích của anh làm cô phát điên, như bị dồn đến tận cùng. Cô với tay tắt đèn, trở mình nhanh nhẹn như một chú mèo, ngồi hẳn lên người anh. Anh hơi giật mình, nhưng ngay tức khắc bị kích thích mạnh hơn...

Hoan lạc bay lượn, chỉ trong giây lát như bóng tối dưới đôi cánh bao trùm lên cô, khiến cô không còn tỉnh táo và nghi ngờ mình và người đàn ông này có quan hệ tình dục thuần túy nhất, chân thực nhất không.

Một ý nghĩ không hợp thời.

Trong bóng tối mờ ảo cơ thể và cơ thể lấp lánh ánh xanh như mảnh sứ. Căn phòng là sự tĩnh lặng khi cao trào đã hết.

Có một tia sáng nhỏ như đầu con rắn đổ lên tấm khăn trải giường hoa đậm màu, lúc này cô mới phát hiện vừa rồi quên không kéo tấm riđô nhung dày cộp che cửa sổ. Một mảng trăng lơ lửng như con mắt đang lén nhìn.

(Trích "Ánh trăng trên giường" của Vệ Tuệ)

Những ai đã từng hứng thú với "Điên cuồng như Vệ Tuệ", "Shanghai Baby", "Thiền của tôi"... chắc hẳn sẽ ko bỏ qua "Tuyển tập Vệ Tuệ" với 11 câu chuyện đúng chất của cô mới xuất hiện trên các giá sách.

Tên sách: Tuyển tập Vệ Tuệ

Người dịch: Lê Sơn và Nguyễn Lệ Chi

NXB Văn học và Cty VH Phương Nam phối hợp thực hiện

(P/s: thay tên nhân vật bằng anh và cô )

Báo cáo




Tệ thật là tệ, bao công lao ngồi type chuyện tình củm của tụi tớ những ngày qua, mà chỉ click nhầm cái là biến mất sạch... Huhu

----------------------------------------------------------------

Những dòng này được viết khi entry đã được post 24h, cảm xúc của tớ vẫn nguyên vẹn, nhưng nghĩ đến chuyện type lại thì thấy ngại, nên chỉ báo cáo ngắn gọn "đặc điểm tình hình, khó khăn thuận lợi, kết quả đạt được, tồn tại cần khắc phục và phương hướng trong thời gian tới" voi moi nguoi chut

Báo cáo tình hình của tớ thời gian qua là rất tình hình. Trong bối cảnh trong nước, ngoài nước, trong nhà, ngoai nhà,... có những diễn biến phức tạp, nhưng tớ vẫn gặt hái được một số thành công nhất định.

1 tháng xa blog, cũng là 1 tháng có nhiều sụ kiện diễn ra voi tớ, ah giờ phải nói là với vợ chồng tớ. Từ một người cô đơn suốt ngày buồn với chán tớ đã trở thành người đàn ông hp. Hihi, chiện tình của tụi tớ cũng có chút gay cấn, ly kỳ, hấp dẫn, cũng có tý sóng, tý gió... nhưng cuối cùng chúng tớ vẫn sát cánh bên nhau cho mục tiêu trăm năm.

Vì hai đứa ở xa nhau nên 1 tháng rồi tụi tớ chỉ đc bên nhau có 20 ngày thôi, hoàn cảnh lắm mọi người ạ . Đầu tháng trước hai đứa bống bềnh ở thành phố TY, 2 tuần xa nhau, lại đc bù đắp bằng 2 tuần em ra với tớ, hạnh phúc biết bao! Cũng trong thời gian đó, về mặt pháp luật, tớ "đã là người đàn ông của đời em", và "mỗi sớm mai thức dậy, mắt tớ kiếm tìm, môi tớ cất tiếng gọi và vòng tay tơ đc ôm em vào lòng... " (đoạn này sến quá ha :D). Em về được 2 ngày, thì ngày thứ 3 tớ đã vào với em rồi. Lần này cũng là lần có sự kiện quan trọng diễn ra. Cái ngày có bức hình chụp ở VT trên, chính là ngày mà buổi sáng chúng tơ trang nghiêm ra mắt hai họ, với những mâm cau, mâm quả, bánh cốm, xu xê... (sẽ có dịp phô trương hình ảnh cùng với những sự kiện trọng đại khác sau)

Nếu tính như ngày trước, chỉ cần một đêm trời trở gió như đêm nay, một trận cầu nóng như cuối tuần qua, một cuốn sách hay như đống mới ôm về, một icon kiss kiss hug hug của lady xinh đẹp nào đó... là tớ đã có thể rung rinh để viết những entries, thì 1tháng rồi tớ phải post hàng trăm entries chưa chắc đã diễn tả hết cảm xúc đâu.

... Nhiều câu chuyện thú vị muốn chia sẻ với mọi người lắm, nhưng chắc phải để dịp nào đó nhỉ. Ah, trong số đó, tớ là tớ khoái những chuyện tụi tới bàn về sự khác biệt giữa "tình nhân" và "vợ chồng" lắm lắm, nhưng ko biết có nên kể ra đây ko ta??? Hhihi