Chùm thơ Nguyễn Thế Hoàng Linh
tiếng chim gọi nắng nắng gọi em
căn nhà còn đọng vị đắng đêm
một luồng khí mới gây đợt ngọt
tờ báo nằm bay trước cửa thềm
tôi là con thú
không hiểu nhiều về ngày mai
dự trữ vài kỹ năng để sống sót
còn bây giờ xào xạc lá kích thích tôi liên tục vồ những phía trước
ii
cần ngủ cho ngày mai
thấy ta còn muốn sống
lá cây thành cá bống
bơi lội giữa không trung
lại đi như bộ khung
của một điều gì đó
lại sống như bỏ ngỏ
những cánh cửa vừa qua
và bàn tay mù lòa
thử tự nhìn chính nó
thử chui vào chữ khó
đục nhiều lỗ mà ra
những người sống quanh ta
là những pho tiểu thuyết
là những vầng trăng khuyết
đợi tương tác lấp đầy
iii
em ngồi trang giấy trắng tinh
em tách hư vô thành hình
em khắc những người lên đó
tô mầu cả xấu cả xinh
vào bếp xoong chảo trống trơn
em luộc rau vào cô đơn
em lấp thịt vào trống rỗng
dạ dày rơi lệ hàm ơn
em nằm đỡ mỏi thời gian
cũng dừng lại vẻ an nhàn
thời gian nằm bên em ngủ
trông nó không còn dã man
iv (hay còn có tên là Cắt nghĩa thì dễ thôi)
bên trên lợi ích là tình yêu
nó là lợi ích kiểu thả diều
diều vui lòng cũng vui bay biếc
diều buồn lòng cũng thấy cô liêu
sợi dây là để đẩy diều cao
để diều được dựa lúc gió gào
khi diều muốn bứt dây bay lẻ
chết lặng
buông
rồi ngắm trăng sao
con người lại thích trói thẳng tay
diều của tao không phải của mày
diều muốn tự bay tao không thả
vậy, tình yêu vẫn cứ xa bay
v
tiếng chim gọi nắng nắng gọi em
căn nhà còn đọng vị đắng đêm
một luồng khí mới gây đợt ngọt
tờ báo nằm bay trước cửa thềm
vi
ngồi buồn ta cắn
chữ rắn vỡ đôi
nhắm mắt mà trôi
vào trong thân thể
thời gian là để
chia nhỏ đời ta
thành những cái là
tha hồ biến tấu
cưỡi một con gấu
thách đấu con gà
bỏ tưởng tượng ra
còn gì vui nữa
vết thương để chữa
còn tha hồ nhiều
thần dược tình yêu
chiết xuất nhỏ giọt
hái một chữ ngọt
ném mạnh vào tường
dậy một mùi hương
của loài hoa quả
có nhiều chữ quá
để cắn, ném, chơi
quà của cuộc đời
lúc buồn vì nó
vii
nhiều trò chơi quá
sức đâu mà chơi
làm lòng rối bời
như là đại sự
sức yếu to bự
sức khỏe xương vêu
đời thật trớ trêu
sức khỏe phải cõng
mẹ đời đưa võng
ban đầu du dương
sau đẩy điên cuồng
như trò mạo hiểm
thời gian hàng hiếm
đào ở đâu ra
suốt đời chúng ta
tìm cách làm giả
hoặc là mặc cả
với chính con người
nhả bong bóng cười
nhốt thời gian lại
nó đã hãm hại
tuổi trẻ chúng ta
đến lúc tuổi già
nó càng vùi dập
phân tài cao thấp
với chính thời gian
hội đồng bảo an
liên hợp quốc sẽ định nghĩa về anh hùng như vậy
Chùm thơ ngày 30.04.08
(Copy từ evan.com.vn)
2 nhận xét:
Em chẳng hiểu gì cả!
Tigon: Hihi a cũng chả khá hơn, đang cố gắng tìm hiểu đây. Tại hồi lâu gặp người quen, hóa ra là người nhà của NTHL, nên bữa rồi mới tìm đọc xem sao í mà :D
Đăng nhận xét