
Lâu rồi chả có gì mới. Chỉ thấy cái mới từ những cái lâu rồi mới thấy.
Lâu rồi mới lại ốm, ốm lăn long lóc, ốm gì mà cứ nhắm mắt vào là như lạc vào thế giới khác, chả còn biết trời đất gì sất. Cũng may là sang ngày thứ 2 còn kịp đi bác sỹ nên mới dứt đc cơn sốt. Hết sốt, đến phát ban, khiếp, chả đi đâu, làm gì được. Mà cũng kỳ, những ngày nằm nhà lại thấy đầu óc tỉnh táo đến sợ, thành ra như hồi mới nhớn, thích phân tích tâm lý, thích suy nghĩ thế sự, triết lý với cuộc đời... đến độ tự hỏi xem có đầu mình có vấn đề gì ko nữa chứ??? ặc ặc.
Có lẽ do tác động của thuốc, nhiều lúc giữa thân xác và nội tâm vận động trái nhịp độ nhau thấy rõ, như thể trong mình đang tồn tại một con người khác vậy, cực kỳ kỳ cục. Có lúc tay chân vẫn làm việc bình thường, nhưng bên trong lại thúc giục vội vã như thể ko nhanh thì ko kịp gì đó. Những ngày đấy mỗi ngày chỉ chợp mắt đc tý, ngủ đc ko sao, nhưng cứ mở mắt thì lại tỉnh như chưa bao giờ biết ngủ, lạ thật!
Ngày thường mình làm việc kiểu tùy hứng, cũng dạng phất phơ lắm. Tự nhiên sau mấy ngày nghỉ, người vẫn khật khừ như ông từ vào đền, mà làm với tốc độ trâu điên. Cứ sau mỗi buổi, nhìn lại, thấy ko hiểu mình đâu ra năng lượng nhiều đến thế. Tất nhiên cũng ối người chóng mặt theo và cũng ối người mừng vì bao thứ tồn đọng được giải quyết chỉ trong thời gian ngắn.
Lâu rồi mới lại có kiểu ngồi trên lớp làm bài kiểm tra, ối giời ơi là giời, cái thời mấy tiếng đồng hồ ngồi trả bài với cả chục trang giấy xưa như diễm rồi, thế mà giờ mình lại phải làm vậy, hơn cực hình. 3h đồng hồ mà dài như vô tận. Viết mà đầu cứ nghĩ sao những người kia cũng có thể làm thế được??? sao các công chức nước CHXHCN Việt Nam lại bắt buộc phải đào tạo theo kiểu thế này??? Hummm
Lâu rồi mới lại đọc lung tung mà ko trúng cái tìm đọc, vì thực sự chả biết tìm gì!
Lâu rồi mới lại thức đêm xem bóng đá, vì chỉ có bóng đá mới thức để xem.
Lâu rồi mới lại blog, vì gì chả biết, chắc chỉ vì lâu rồi, hehehehehe.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét