
Định viết 1entry với title "Tận dụng tối đa mỗi ngày" đang treo trên blast, từ cảm hứng khi đọc chuyên mục cùng tên trong cuốn "Trí tuệ xúc cảm ứng dụng trong công việc", nhưng sau một ngày chạy xe-nghe giảng-tranh luận-những con số... giờ thấy hết sức lực, hết cảm hứng để viết.
Vừa lang thang vào forum của khóa ĐH khi nhận được email của "mõ làng", buồn vì mấy anh em bàn mãi mà chả đưa ra được phương án khả thi nào để làm forum xôm xụ. Đọc lại bài thơ của 1 bạn gái cùng khóa post, tự dưng thấy nhơ nhớ trường cũ, nhớ một thời xa lắc xa lơ của mình ghê (chú thích quan trọng: ko nhớ ai, hehehe

Thời sinh viên
Có một thời như thế đã qua đi
Dẫu có muốn không bao giờ trở lại
Xin đừng quên buổi đầu lưu luyến ấy
Đời sinh viên không trở lại hai lần?!
Có một thời sẽ sống mãi trong tôi
Dẫu kỷ niệm dần trôi theo năm tháng
Mọi buồn vui đi vào quên lãng
Tôi không quên đời tôi sinh viên!
Nhớ lại buổi lên lớp đầu tiên
Bao khác xa lớp 12 tôi nghĩ
Giảng đường đây ư? sao mà đơn sơ thế
Chẳng có vị giáo sư già dương kính mắt nheo nheo!
Bữa cơm đầu nhìn bát nước trong veo
Thế cũng gọi là canh, chạnh nhớ nhà lại khóc
Trời mưa to dột trên gường tí tách
Cuốn chiếu vào mấy đứa thức thâu đêm
Thứ bảy về nỗi nhớ lại đầy thêm
Bạn ấu thơ giờ mỗi người một ngả
Đang ở đâu những phương trời xa lạ
Có bao giờ chung nỗi nhớ về nhau?
Ở giường tầng dưới trách giường trên
Bạn nhớ ai mà đêm nằm hay cựa
Bạn trai đến ngập ngừng bên cánh cửa
Chẳng dám vào sợ bị xúm lại trêu!
Dễ giận hờn, dễ trách móc dễ yêu thương
Hay suy tư hay chạnh lòng hay khóc
Chỉ cần một cây ghi ta với xoong nồi đĩa bát
Cũng xập xình hò hát thâu đêm
Trong cái nghèo của cuộc sống sinh viên
Có cái trẻ trung ồn ào sôi nổi
Có cả vành nón che nghiêng giấu nụ cười bối rối
Có những cuộc hẹn hò sau mỗi chuyến đi xa
Có những ngày gió rét cắt thịt, cắt da
Nằm trùm chăn ngủ quên trời, quên đất
Thầy giáo đợi trên giảng đường đâu biết
Cứ nghĩ trò đang mắc chuyện riêng tư
Những tháng ngày chờ đón một cánh thư
Thư của mẹ thường dặn dò con nhớ
Thư người yêu chuyện giận hờn muôn thuở
Thư bạn bè nhắc những chuyện ngày xưa
Một khoảng trời đầy những ước mơ
Khi đi xa nghĩ về trường lại nhớ
Dù đi qua bao khung trời rộng mở
Nhưng trong tôi sống mãi khoảng trời này!
-St-
Pic: Chiến dịch đọc hết những cuốn đang dở.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét