Duhless - Vô hồn




Duhless(dịch sang tiếng Việt là Vô hồn) - dày trên 300 trang - kể về cuộc sống của giám đốc một tập đoàn tư bản ở Nga vào thập niên 90, một kẻ ăn chơi không tên, một cư dân “ cổ cồn trắng” thế hệ 7X năng động, thành đạt nhưng chán chường tất cả những gì thuộc về thế giới thời thượng.

Tác giả cuốn sách Sergey Minaev không ngờ rằng, tác phẩm của mình đã gây xôn xao dư luận tại Nga khi liên tục giữ vị trí quán quân trong bảng danh sách những cuốn sách bán chạy nhất. Điều thú vị là, tầng lớp độc giả của cuốn sách khá đa dạng, không chỉ có lớp trẻ trong độ tuổi 20-30 mà còn có các “thượng đế” tuổi teen, thậm chí là các cụ già hưu trí. Suốt từ tháng 3 cho đến tháng 12/2006, Duhless đã trở thành một “căn bệnh” có tốc độ “lây lan” một cách đáng sợ trong cộng đồng văn hóa đọc tại Matxcơva và Saint Peterburg.

Bản dịch tiếng Việt cuốn “Vô hồn” đã ra mắt độc giả Việt Nam trong những ngày tháng 6/2007.

http://www.vnmedia.vn/NewsDetail.asp?Catid=19&NewsId=92558

Các bài viết giới thiệu sách:

- Một ngọn lửa đáng giá... (Theo Tuổi Trẻ, 29/6/2007)

Bay đi thầm lặng

Bay Đi Thầm Lặng
Sáng tác: Trịnh Công Sơn - Thể hiện: Mỹ Tâm

Có chút bồi hồi...

Có những mặt người...

Có những cuộc đời...

...

Có tiếng thở dài...

Có nỗi bùi ngùi...

Có những mặt người...

Có chút lệ nhòa...

Có những vực bờ...

Có vẫy chào về...

...

Có nắng vàng nghèo...

Có tối thật đều...

Có mắt thật chiều...

Có chén rượu chờ...

Có những bạn bè...

Có tiếng cười và tiếng khóc...

...

Có nói được gì...

Có tiếng tù và...

Có đếm từng giờ...

Có nhớ vài lần...

Câu chuyện của người thường thích đọc tiểu thuyết

Có một đoạn tôi đọc được trong cuốn của HPĐ của Bì Bì: "Những người thường thích đọc tiểu thuyết, phải chăng trong cuộc sống hàng ngày họ đều thể hiện một khí chất khác người. Họ thích ca thán những vật đẹp hay ko đẹp, cho dù với người khác thì những vật đó chỉ là bình thường. Hay họ hay thích kể cho người khác nghe những việc bình thường xảy ra trong cuộc sống như những câu chuyện." Nếu đúng như vậy, thì tôi, dù ko muốn khác người, cũng muốn kể một việc bình thường tôi gặp hôm nay như một câu chuyện. (kể thì dễ, nhưng viết ra với tôi chắc ko dễ).

Chuyện rằng thì mà là... sáng nay tôi đến thăm một cơ sở giặt là (một nhà cung cấp dịch vụ cho đơn vị tôi). Chuyện chả có gì đáng nói, nếu như người chủ cơ sở ko lo lắng sốt sắng đến mất ăn, mất ngủ cả tuần nay khi nghe tôi thông báo sẽ đến xem cơ sở trước khi ký lại hợp đồng và những gì tôi đã thấy, đã gặp trong buổi đến thăm.

Cơ sở sản xuất này vốn thuộc X/N than nội địa - một mô hình XN của thời bao cấp. Khi nền KT dần chuyển sang nền KTTT thì phần đa các XN thời đó đều giống nhau trong việc duy trì sự tồn tại và phát triển của mình. Sau khi giải quyết chế độ cho nhiều công nhân, họ xoay sang mở ra một số các loại hình được gọi là "dịch vụ tổng hợp". Phân xưởng giặt là của họ chính là một sản phẩm của chính sách ấy. Gần mười năm trước, khi còn là phân xưởng trực thuộc XN, họ có hợp đồng phục vụ với đơn vị tôi. Sau một thời gian, XN giao cho một chị công nhân của phân xưởng chịu trách nhiệm đứng ra tự chủ hoạt động SXKD. Ngày ấy tôi đã có dịp tiếp xúc với người công nhân chân chất này. Chị rất lo lắng với công việc mới. Đang từ công nhân chỉ đâu làm đấy, giờ phải chịu trách nhiệm cả một phân xưởng, tự trang trải mọi chi phí, lo cho hàng chục công nhân, tự quan hệ với các khách hàng... Lần nào gặp cũng là những câu: cố gắng tạo điều kiện, cố gắng giúp chị, rồi kể hàng loạt những khó khăn mà chị phải đương đầu. Thời gian trôi đi, công việc và cơ sở của chị cũng dần ổn định. Tôi biết chị đã rất chăm chút tới chất lượng sản phẩm, chất lượng phục vụ, giá cả... để giữ một khách hàng lớn đó là đơn vị tôi. Với chúng tôi, chi phí trả cho hoạt động này chiếm tỷ trọng rất nhỏ trong tổng chi phí, và cơ sở ấy cũng chỉ là một nhà cung cấp rất nhỏ trong số rất nhiều các nhà cung cấp sản phẩm.

5 năm trước có một đợt điều chỉnh giá cả cho phù hợp với thị trường thời điểm đó. Trong 5 năm qua, cũng có một số đơn vị khác tham gia cạnh tranh để vào phục vụ chỗ tôi, nhưng cơ sở của chị vẫn đứng vững và vẫn là bạn hàng của nhau. Từ năm ngoái đến nay, mỗi lần có dịp tiếp xúc, chị lại trình bày hoàn cảnh, giá điện, giá nước, giá hóa chất, đến đời sống công nhân... chị muốn xin điều chỉnh giá cả cho phù hợp. Cho dù là đơn vị có kinh doanh thật, nhưng việc đó thực sự ko phải là vấn đề chúng tôi lưu tâm, hơn nữa cũng ko muốn làm khó bạn hàng (mặt kiểm tra, kiểm định, độ an toàn... ko thuộc phạm trù nhắc đến). Tôi sẵn sàng ủng hộ chị và đề nghị chị đưa ra biểu giá cho phù hợp. Nhưng chị cứ lần nữa, lần nữa ko dám, dù tôi đã đi ngược lợi ích để thúc đẩy chị. Lý do duy nhất là chị sợ. Sợ ko biết giao tiếp, sợ chúng tôi sẽ xem xét lại, sợ mất mất bạn hàng chủ lực của cơ sở...

Cuối cùng chị cũng làm một công văn gửi đơn vị kèm danh mục chưa đầy chục mặt hàng xin điều chỉnh, với mức chênh lệch giá tính bằng "trăm đồng". Vì có sếp mới, nên tôi nói là chúng tôi muốn đến thăm cơ sở một ngày gần đây. Đến lúc đó thì chị lo lắng thực sự. Vì cơ sở sx của chị nghèo, máy móc ko hiện đại, quy mô ko được như đơn vị khác. Trong 1 tuần chị gọi ko biết bao lần, hết di động lại máy bàn, hết cho tôi lại cho đồng nghiệp để biết tình hình. Cuối cùng thì tôi cũng thỏa thuận với chị là tôi sẽ đến một mình.

Tôi với chị thường ngày thoải mái, nên tôi nói rõ sẽ đến như một người quen, đến chơi thôi. Chút xíu nữa thì sáng nay tôi đã dép xỏ ngón, quần lửng, áo hở nách chạy sang đấy (vì cơ sở gần nhà riêng). Đón (phải dùng từ này mới đúng) tôi có cả giám đốc cũ của XN (chị mời người để nói năng đỡ chị). Đến khổ, có những người chăm làm, giỏi làm, nhưng khi phải tiếp xúc, trao đổi với người khác là gặp khó khăn. Dù tôi vô cùng thoải mái khi chuyện trò, nhưng cả buổi tôi vẫn thấy nét lo lắng, ái ngại trên gương mặt chị, nét trịnh trọng trên gương mặt người giám đốc cũ. Khi vào thăm xưởng, từ xa tôi đã thấy những người công nhân thông báo cho nhau "khách" đến. Họ chào hỏi, họ làm, nhưng tôi biết mọi con mắt, mọi cái tai cứ ngóng xem tôi như thế nào. Dù tôi có thoải mái, gần gũi vô cùng tận, thì tôi vẫn thấy họ nhìn tôi, coi tôi như thể cán bộ thanh tra kiểm tra của Chính phủ đến để quyết định sự tồn tại của cơ sở này ko bằng.

Sơ sơ thôi tôi cũng thấy những dấu tích của cả tuần dọn dẹp, sắp xếp cho sạch sẽ, gọn gàng, ngăn nắp (họ cũng cho biết thế). Đến mức độ họ phải chuyển cả "ban thờ" tạm đi chỗ khác, nhìn qua cũng thấy điều đó vì họ còn quên chưa chuyển túi "vàng mã" còn đóng đinh treo bên trên tường. Đến nước này tôi sợ quá roài, việc tôi bình thường tới xem xét thôi, chả nhẽ lại đắc tội với cả thổ công, thổ địa đất đó nữa ư?....huhu

Còn nhiều tình tiết khó nghĩ nữa... Đến mức tôi xin phép cáo lui họ cũng ko cho, vì họ nói chả nhẽ đến rồi về đơn giản vậy. Ko dùng cơm thì phải ngồi uống với nhau chén nước vậy. Mà một ly lipton cũng ko đc, vì họ nói nó thường quá, phải cái gì đó "hơn". Dù bụng cồn cào thì tôi cũng phải làm ly cafe cho "hơn" vậy. :(

Nhưng tất cả những gì tôi bày tỏ sau đó đã làm họ yên lòng, còn hơn cả những gì họ mong muốn nữa. Tôi đã hứa giúp và tôi biết chắc chắn sẽ giúp hết sức trong đk cho phép. Thực ra họ ko hình dung tại sao tôi lại làm thế. Trong công việc phải loại trừ yếu tố tình cảm, nhưng hôm nay tình cảm đã chi phối tôi rất nhiều. Tại sao tôi nhắc đến những XN thời bao cấp? bởi tôi hiểu rất rõ hoàn cảnh ấy. Chính thân mẫu tôi, sau 37 năm công tác đã về nghỉ hưu trong môi trường như vậy. Tôi tiếp xúc với rất nhiều những công nhân (họ thân thuộc của gia đình tôi) bao năm trời khổ sở vì XN ko có việc làm. Những người vẫn phải bán trụ vào đó để hàng tháng có 200 - 300 ngàn đồng. Tình trạng đến ngày lĩnh lương, trừ nợ ko còn xu nào là chuyện tôi được nghe hàng ngày. Đơn giản vì hoàn cảnh, do tuổi tác, họ ko có khả năng chuyển nghề, hơn nữa ở lại còn để được đóng bảo hiểm, để chờ hưu, chờ hưởng chế độ 41... Và hôm nay, tôi đã bắt gặp những con người như vậy ở nơi tôi đến. Gương mặt, lời nói, nụ cười của mấy cô, mấy bác sao mà giống của mẹ tôi đến vậy. Các chị, những em sao giống những người vẫn qua lại thân thiết với nhà tôi đến vậy... 16 con người làm việc tại cơ sở, có đến 13 nữ, trong 3 nam giới thì 1 người vừa câm vừa điếc (chính là em trai người giám đốc cũ). Họ làm việc cả ngày, có khi đúp ca, trong một môi trường mà chỉ số an toàn lao động ko đạt yêu cầu, độc hại do hóa chất, tiếng ồn, bụi vải... nhưng thu nhập chỉ 400 - 500 ngàn đồng/tháng. Tôi hiểu hệ quả của việc nếu chúng tôi kết thúc hợp đồng với họ sẽ như thế nào. Cũng có một số gợi ý và thâm tâm chỉ mong họ đảm bảo đáp ứng được yêu cầu của khách hàng và có hướng phát triển...

Tạm biệt họ trong những cái bắt tay thật lâu, thật chặt. Một buổi gặp bình thường thôi, một phần thời gian, sự kiện trong ngày của tôi thôi, nhưng ko hiểu sao những hình ảnh đó cứ quanh quẩn mãi trong đầu. Và đó là lý do tôi ngồi viết những dòng dài thật là dài này đây.

Miên man




...

Thường thì tôi đọc để cảm nhận, để thêm tý tươi mát cho tâm hồn vốn khô cằn của mình... chứ ko phải để nhận xét, phê bình hay gì gì cả. Hơn nữa sách cũng chả đến mức độ tác động tới tâm lý của tôi nhiều, cho dù có những cuốn cũng lâm ly bi đát, cũng mùi mẫn, cũng hừng hực lắm... Nhưng cuốn truyện tôi mới kết thúc đêm qua lại khác chút. Nó cũng giống bao cuốn sách văn học khác, nhưng đọc xong, tôi thấy mệt thế. Có thể do hệ quả của nhiều đêm mất ngủ, cùng với trạng thái tình cảm đang mong manh dễ vỡ, nên đụng vào cuốn (nội dung toát ra từ tên) "Hạnh phúc đắng" của Bì Bì này, tôi như lạc vào câu chuyện của các nhân vật trong đó.

Chỉ tính đọc thử một tác phẩm của nhà văn được đánh giá là gương mặt sáng giá của dòng văn học Ling Lei, thử 1 trong 5 cuốn mà Phương Nam Corp đọc quyền xuất bản và phát hành trong 10 năm (2006 - 2016), nhưng với cách viết xoáy sâu vào nội tâm nhân vật (nhất là các nhân vật nữ), qua những mối quan hệ vợ- chồng- người tình- đồng nghiệp- cha mẹ- thầy- trò- quan hệ xã hội... trong cuốn truyện, tôi thật sự bị nó ám ảnh!

Gấp cuốn sách lại, tôi cố ý đặt sâu xuống phía dưới tủ sách, bởi bản thân ko có ý đọc lại nữa. Khi đọc, có thể bắt gặp những khoảnh khắc "hạnh phúc" của các nhân vật trong truyện, nhưng dư vị "đắng" của nó thì xuyên suốt... Kể cả khi tác giả thêm "lời kết" để đem lại chút gì có "hậu", thì tôi vẫn thấy nó day dứt đến khó tả...

Thử hỏi với cảm giác đọng lại như thế, tôi có thể tiếp tục một cuốn khác của nữ nhà văn TQ này nữa ko? Câu trả lời: có gì mà đáng sợ. Dù sao truyện là truyện, đời là đời, ta là ta... Với suy nghĩ ấy, nên tôi lại tiếp tục lôi về cuốn tiếp theo: "Khát vọng tình yêu". Nhưng hãy thử đọc lời này: "Câu chuyện kể về bi kịch của một gia đình trí thức TQ đương đại. Cuộc sống hối hả với những nhịp điệu, với ngồn ngộn cám dỗ đã làm lâu đài hạnh phúc trở nên mong manh. Một người chồng... một người vợ... Tất cả chỉ là sự bắt đầu của một bi kịch có tên là HẠNH PHÚC... BUỒN". Đến đây thì biết sợ Bì Bì roài. Chưa hết vị "đắng" lại đến vị "buồn". Phải chuyển thể loại khác thôi. Cuốn nào đây: "Mưu phản" của Sơn Táp? - ko hợp lúc này cho lắm, "My life" của Bill Clinton? - cuốn này sẽ đọc từ từ đến khi cưới vợ (vì dầy quá, những 1.375 trang), "Miên man tùy bút" của Lý Lan vậy.

Chưa đọc trang nào nhưng thấy "miên man" là đc rồi. Bởi đêm thứ 5 liên tiếp ko ngủ, đầu óc cũng đang "miên man" ty tỷ chuyện đây... Chợt nhớ một "miên man" khác trong bài hát mà ai đó hay để trên status: "Trôi miên man về đâu một nhành hoa mới nở. Hoa vàng che lấp những con đường. Tìm cho ta một cảm giác bình yên..."

Mất ngủ

Trong những thứ người ta gọi là "mất", có lẽ "mất ngủ" là thứ ko làm người ta nuối tiếc, mà làm người ta phải sợ. Tôi đang rơi vào tình trạng "sợ" như vậy. Những ngày này, có thể tôi có được nhiều thứ và cũng mất nhiều thứ, nhưng tất cả những thứ đó đều ko thể sánh được với sự mất ngủ mà tôi đang trải qua.

Giờ này trời chưa sáng, nhưng tôi biết, tôi sẽ cứ tỉnh như vậy cho đến lúc đó, giống như những gì mà 3 đêm trước tôi đã trải qua. À ko, đêm CN là tôi ko có cảm giác vậy. Đố là đêm mà Real yêu quý của chúng tôi đã vượt qua trở ngại cuối cùng, để chiến thắng, để bước lên bục vinh quang tại La Liga sau 4 năm dài khắc khoải chờ mong. Trong đêm đáng nhớ ấy, tôi ko hề chợp mắt, nhưng ko hề có chút suy nghĩ gì về cái gọi là trạng thái mất ngủ, bởi mọi cảm giác của cơ thể chỉ thể hiện sự hưng phấn khi chứng kiến của chức vô địch lần thứ 30 tại La Liga của CLB Hoàng gia. Nhưng những ngày sau, những đêm sau thì tôi bắt đầu nếm trải cảm giác ko chợp mắt đc. Đã làm đủ cách nhưng ko khá hơn đc, đâu vẫn hoàn đấy. Thực ra tôi biết rất rõ lý do, bởi đây ko phải là lần đầu tôi gặp phải tình trạng này. Cái chân bị đau do trận bóng chiều thứ bảy làm tôi ko thể cử động đc vào ngày hôm sau. Đến khi ko chịu đc, tôi mới chạy đến cầu cứu bác sỹ, người đã mười mấy năm chữa cho tôi nhưng chấn thương tương tự như vậy. Lý thuyết và cách chữa của ông chả giống ai, nhưng đặc biệt hiệu nghiệm với tôi. Những mũi tiêm của ông đã giúp tôi ngay hôm sau đã đi lại tàm tạm, nhưng đổi lại là những đêm tôi thức trắng.

Ai đã từng bị cảm giác mất ngủ hành hạ chắc đều biết nó khó chịu chừng nào. Mất ngủ vì thuốc kiểu này, cơ thể ko mấy mệt mỏi, mà mệt ở cái đầu. Khổ nỗi, tính đã hay suy nghĩ, vào những lúc có nhiều chuyện để nghĩ, thế là cái đầu cứ ong ong hết cả. Riêng những gì chạy trong đầu những đêm như vậy, nếu tôi là nhà văn, là người biết thể hiện trên các trang viết, chắc hẳn đã có những câu chuyện hấp dẫn lắm. Bao nhiêu thứ đc tôi đem ra mổ xẻ, bao nhiêu thứ đc tôi link lại thành những câu chuyện, thành những triết lý, thành những kinh nghiệm sống của mình, của người...

Một trong những sự link đó, tôi như thấy rõ bản thân mình, như thấy rõ những gì quanh tôi. Hình như tôi lạc quan nhiều hơn là bi trong những trường hợp suy nghĩ như vậy. Bởi ở đó, tôi thấy những con người thật tuyệt. Những người luôn luôn lắng nghe, luôn luôn thấu hiểu, tin tưởng, chia sẻ và dành cho tôi rất nhiều, cho dù chính bản thân tôi cảm thấy mình ko đáng được như thế. Tôi thầm cảm ơn họ, cảm ơn những người mà bình thường cảm giác như ko tác động nhiều đến cs của tôi, nhưng thực chất họ đã là một phần trong tôi. Tất nhiên khi đó còn có những suy nghĩ về các ứng xử của tôi đối với họ nữa... Tôi nghĩ về công việc, về chính tôi. Sao với người này, việc này tôi lại say mê, nhiệt tình? với người khác, việc khác tôi lại ko đc như thế?...

... Oài tí tách bàn phím một lèo, chưa hết những thứ định viết, nhưng hình như có tý cảm giác buồn ngủ nên phải túm nó lại và dừng ở đây. Uh, blog mình đã đóng rồi thì viết gì chả cần xem lại nữa. Thử khò khò xem đã.... bye bye "mất ngủ"

Cúp máy

Ngày ấy, khi cô gái và chàng trai đang yêu nhau thắm thiết. Mỗi lần gọi điện thoại, hai người chuyện trò tưởng chừng không bao giờ dứt.

Cuối cuộc gọi, luôn là cô gái gác máy trước, sau khi đã cố nấn ná, không muốn nói lời tạm biệt, chàng trai lại từ từ cảm nhận hơi ấm còn vương lại của giọng nói trong không trung, và một nỗi buồn man mác, vấn vương, lưu luyến.

Sau đó, hai người chia tay. Cô gái nhanh chóng có người yêu mới, một anh chàng đẹp trai, hào nhoáng. Cô gái thấy rất mãn nguyện, và cũng rất đắc ý. Nhưng rồi về sau, cô dần dần cảm thấy giữa hai người dường như thiêu thiếu một điều gì đó, sự bất an đó khiến cho cô thấy như có một sự mất mát mơ hồ.

Là điều gì vậy nhỉ? Cô cũng không rõ nữa. Chỉ là khi hai người kết thúc cuộc gọi, cô gái cảm thấy khi mình chưa kịp nói xong một nửa câu "Hẹn gặp lại", thì đầu dây bên kia đã vang lên tiếng "cạch" cúp máy. Mỗi lúc như vậy, cô luôn thấy cái âm thanh chói tai đó như đóng băng lại trong không trung, rồi xuyên vào trong màng nhĩ. Cô cảm thấy dường như người bạn trai mới giống như một cánh diều đứt dây, đôi tay yếu ớt của mình sẽ không thể níu giữ được sợi dây vô vọng đó.Rồi cũng đến một ngày, hai người cãi nhau. Anh chàng đó chán nản, quay người bỏ đi.

Cô gái không khóc, mà cảm thấy như là được giải thoát. Một hôm, cô gái chợt nhớ đến người yêu đầu tiên, bỗng thấy bùi ngùi: Chàng "ngốc" đợi nghe cô nói xong câu "Tạm biệt!". Cảm xúc đó khiến cô nhấc máy. Giọng của chàng trai vẫn chân chất, bình thản như xưa. Cô gái thì chẳng thốt lên lời, luống cuống nói "Tạm biệt!". Lần này cô không gác máy, một xúc cảm khó gọi thành tên khiến cô im lặng lắng nghe sự tĩnh lặng của đầu dây bên kia.

Chẳng biết bao lâu sau đó, đầu dây bên kia vọng đến tiếng của chàng trai: "Sao em không cúp máy?". Tiếng của cô gái như khản lại: " Tại sao lại muốn em cúp máy trước?". "Quen rồi" - Chàng trai bình tĩnh nói, " Anh muốn em cúp máy trước, như vậy anh mới yên tâm . Những người cúp máy sau, thường cảm thấy nuối tiếc, như vừa để tuột mất một điều gì". Cô gái hơi run run giọng: "Vì vậy, anh thà nhận sự mất mát đó, chỉ cần em vui là đủ?"

Cô gái không kìm nổi mình, bật khóc, những giọt nước mắt nóng hổi thấm đẫm cả vùng kí ức tình yêu thuở nào. Cuối cùng, cô cũng hiểu ra rằng, người không đủ kiên nhẫn để nghe cô nói hết câu cuối cùng, không phải là người mà cả đời này cô mong đợi.

Hoá ra, tình yêu đôi khi thật giản đơn, chỉ một chút đợi chờ, đã có thể nói lên tất cả

(ST)

Copy từ blog của Michelle Cao với comment: "Có một tình tiết người con gái quá quen cảm giác cúp máy trước, kể cả để lại điều ko vui với người đối thoại, nhưng một ngày cô đã làm người kia buộc phải cúp trước... cô ko chấp nhận điều đó và mọi chuyện đã trở nên rất xấu :("

Insomniac

Wish I was your lover - Enrique Iglesias

Đêm khuya khó ngủ nghe " Insomniac" - album mới nhất của Enrique Iglesias:

Insomniac - Enrique Iglesias

J'espère

Marc Lavoine & Quynh Anh - J'espère (Tôi hy vọng)

Cả tuần nay, tiết trời HN thật lạ, giữa mùa hè mà cảm tưởng cứ như mùa thu, nhất là khi đêm về. Và mỗi khi thời tiết như vậy, mình hay rơi vào trạng thái kỳ cục như thế này lắm. Mọi thứ cảm xúc cứ len lỏi vào trong tâm khảm. Đầy ắp...

Vẫn là những tối về muộn, mấy hôm rồi, luôn rời vp trong tình trạng vừa đói, vừa mệt. Nhưng cũng kỳ lạ, cứ ra khỏi cq, bắt gặp những cơn gió se nhẹ từ đâu đó ùa về, là mình quên hẳn cảm giác trước đó, để rơi vào trạng thái bồng bềnh như thể bị thôi miên...

Đêm về, nhiều khi muốn làm một cái gì đó mà ko tìm ra đc thứ mình thích. Những cuốn sách mới, nhưng trang đọc dở... ko đủ quyến rũ nữa. Hay cứ ngồi trơ trơ trước màn hình máy tính mà chả thiết làm gì... Hựhự, chắc độ "hâm" của mình nặng quá rồi!?

Đêm nay cũng rưa rứa thế. Đang hổng bít làm gì, thì bắt gặp Don't let me down chị Tóc Dài mới up. Tự nhiên thấy âm nhạc có vẻ nhiệm màu trong những lúc tâm trạng đang bất ổn định thế này. Nghe đi nghe lại một chập, chợt nhớ tới "Quỳnh Anh và Marc Lavoine với J'espère (Tôi hy vọng)" mà ZZ đã từng giới thiệu. Dù chẳng hiểu tý lời nào của bài hát, nhưng cứ nghe âm điệu của 2 giọng ca và tiếng nhạc trên, là mình thấy fê lắm rồi, nhất là trong một đêm-thu-mùa-hè như thế này...

Một bài hát trong menu của clip trên mình cũng rất thích: By my side







Saturday June 16, 2007 - 01:27am (ICT)


Thiền




"Khi bạn ko quan tâm tới một ai hoặc một sự việc gì đó, thì cô ta/anh ta hoặc sự việc đó sẽ ko còn tồn tại nữa. Trái lại, càng để tâm, cô ta/anh ta hoặc sự việc đó càng chiếm được sức mạnh trong nỗi lo lắng, bực dọc hay khiếp sợ của bạn. Như vậy bạn chỉ tổ phải lo lắng, mệt mỏi thực sự. Tôi quyết định quên lãng chuyện này..." (*)

Có lẽ sẽ là nguy hiểm nếu mỗi lúc ko thoải mái với partner, mình ko sợ sự cô đơn, mình ko sợ trống vắng vì mình luôn có những thú vui khác để khỏa lấp... Hôm nay thứ bảy, ko biết hệ quả sẽ như thế nào, nhưng lúc này mình thấy thật thoải mái, được tự do làm những gì mình thích, ko thèm quan tâm tới nàng nữa.

Như mọi thứ bảy khác ko phải làm vc, mình tự cho phép ngủ nướng cho đã, bù vào những ngày trong tuần lọ mọ thức khuya. Chiều, quyết định sửa soạn ít việc nhà. Một nhân viên của công ty cậu bạn vừa qua sửa cho chiếc PC này. Lát nữa có người qua đo đạc, thiết kế ít đồ gỗ trong phòng. Lẽ ra cậu em sẽ có mặt để đi lại đường điện thoại và ADSL (thêm cho phòng của người cô đang ở nhờ trong khi sửa nhà) nhưng hắn lại lùi sang sáng mai.

Tranh thủ lúc rảnh rỗi lại lôi đọc đống sách mới ôm về tuần rồi. "Bảo bối Thượng Hải" đọc tý xong, vậy mà cuốn được coi là phần tiếp theo: "Thiền của tôi", mình lại lay lắt mãi mới xong. Trong khi đó, rẽ ngang đã đọc được "Quỷ dữ và nàng Prym" của Paolo Coelho.

Đang thử đọc Bì Bì với "Hạnh phúc đắng", rồi Khâu Hoa Đông với "Sự tinh khiết của Thiên sứ". Còn tuyển tập 15 truyện ngắn Mỹ hiện đại, Tuyển tập truyện ngắn và vừa của Stefan Zweig, chắc sẽ túc tắc từng truyện một. À mà còn "Đức phật, nàng Savitri và tôi" của Hồ Anh Thái nữa...

Hôm qua vừa ra sân nên hôm nay ko có kế hoạch đá bóng nữa, giờ tâm trạng chỉ hướng về La Liga, về sân La Romareda nơi Real sẽ đạp đổ chướng ngại lớn nhất của mùa giải: Zaragoza, để tiến đến chức vô địch lần thứ 30. Chỉ cần Real chiến thắng, khỏi cần bận tâm tới Barca và Sevilla. Dưng mờ nếu Barca thất thủ, Sevilla mất điểm ngay vòng đấu này để Real lên ngôi vô địch thì chả có gì sướng bằng.

Có thể ai đó trách móc mình chẳng làm đc trò trống gì, nhưng cứ sống đơn giản và hạnh phúc với những điều giản đơn này là mình cũng toại nguyện rồi!

"Nỗi đau khổ trên thế gian này đều đến mà ko rõ tung tích... Phải từ bi với người khác, lại càng phải từ bi với chính mình. Vì một người ko biết yêu chính mình sẽ ko biết yêu người khác. Cái kiểu "yêu" đó phải là tình yêu được sinh ra từ trí tuệ sau khi mở rộng tấm lòng. Thậm trí phải yêu cả những phần từng bị coi là nhược điểm, chẳng hạn như những tình cảm phản diện như bực tức, hận thù, đố kỵ... Trong giáo lý truyền thống của Phật giáo, chúng được coi là bộ phận bẩm sinh trên thân xác con người, ko thể thiếu được, giống hệt như những tình cảm chính diện: dũng cảm, khoan dung, dịu dàng... Đau khổ và bất hạnh ko phải là điều ác quỷ, chúng chỉ là một bộ phận hữu cơ, và ta cần chuyển hóa chúng, biết cách tận dụng chúng sao cho tốt hơn..." (**)

-------

(*)(**) Thiền của tôi - Vệ Tuệ

Eurocham football cup




Đã từng tham gia nhiều giải bóng phong trào, bóng đá giao hữu, nhưng chưa giải đấu nào như European Football Cup ngày hôm qua mình tham dự. Đây là giải đấu thường niên do EUROCHAM (European Chamber of Commerce in VN) tổ chức. Cùng ngày, giải diễn ra cả ở TP HCM (10 đội tham dự tại Parkland, STCC, An Phu, District 2, HCMC) và ở HN (9 đội tham gia tại HITC Football Field, 236 Xuan Thuy, Cau Giay, Hanoi). Giải diễn ra trong vòng 1 ngày trên duy nhất 1 sân. BNG là khách mời của giải (vụ này hoàn toàn do Soccermad thu xếp).

Phải công nhận quy mô giải hoành tráng thật. Sân HITC ngày hôm qua được trang hoàng bằng cờ VN, cờ EU và cờ 20 nước Châu Âu (chắc là các nước có hoạt động của Phòng Thương mại), cùng với băng rôn quảng cáo của rất nhiều hãng, trông như đang ở một sân đấu bóng đá vòng loại EURO 2008 đang diễn ra vậy.

Là khách mời, nên tụi mình ko phải đóng góp tham dự giải, mà còn được free vé vào sân (có ăn trưa do JASPAS phục vụ). Ai cũng biết HN hôm qua nắng nóng thế nào, vậy mà tụi mình chinh chiến ở đó từ 8h30 sáng cho đến tận 6h00 chiều.

Các trận đấu diễn ra liên tục, theo một thể thức mà mình chưa thấy bao giờ (hình như chỉ có trong bóng chuyền). Tụi mình lần lượt gặp Germany - Spain - Holland - France ở Qualifications Round. Kết quả với 2 thắng 1 hoà 1 thua đứng thứ 3. Tại vòng tứ kết thắng đội đứng thứ 3 từ dưới lên là Belgium. Đến Bán kết gặp lại Pháp, dù chơi hay hơn rất nhiều, nhưng để đội bạn cầm hoà ko tỷ số, rồi thất bại sau loạt đấu súng penalties đầy may rủi.

Có nhiều điều để tiếc về một giải đấu mà đội mình hoàn toàn có thể và xứng đáng đoạt ngôi vô địch. Tiếc nữa là trượt mất giải thưởng trị giá 3.000 US$ chỉ cách có 20' của trận CK. Mỗi người có một chút nuối tiếc riêng. Và mình cũng vậy, lẽ ra mình có thể chơi hay hơn thế, ghi nhiều bàn hơn thế, để có thể cùng đồng đội đi đến đích cuối cùng.

Cả đội ko giành được giải thưởng, nhưng có một chút bất ngờ khi mình và Antonio của đội Pháp chia nhau giải "Best players of the day". Thực chất là đồng vua phá lưới, chứ mình cũng ko thực sự xuất sắc trong ngày thi đấu.

Giải thưởng là một phiếu mua hàng tại hãng Adidas trị giá 400US$ hoặc một vé khứ hồi đi Hongkong của Vietnam Airlines. Đầu tiên định chọn phiếu mua hàng vì ko có nhu cầu vé đi HK, nhưng khi biết có thể chuyển đổi để anh em có bữa nhậu tơi bời thì mình đã chọn cái này đây:

Image

Entry for June 01, 2007 - Nhảm




Nàng thẳng tính và dễ bộc lộ cảm xúc, nên với mình, nắm bắt ham muốn của nàng là điều quá dễ. Hôm nay, lần đầu tiên nàng "vui vẻ" nói "em tha cho anh vì ngày mai anh có 4 trận bóng". Thường thì nói thế là mình cho biết tay ngay, nhất là bét dù mai ra sân mình thở bằng tai. Nhưng có vẻ vụ bóng bánh làm mình khoái hơn, nên đành vui vẻ cười khen nàng am hỉu ;).

Thực ra từng đấy năm, mình biết rõ diễn biến cảm xúc của nàng ở từng thời kỳ, còn hơn cả nàng hiểu chính bản thân. Vậy nên, lần này ghi nhận sự cố gắng kiềm chế của nàng. Mai sẽ bù ;). Bập bập, cũng may trời phú cho mình lượng testosteron trong cơ thể khá cao, nên ngày trước 1 tuần 5 - 7 trận bóng là thường, và giờ vừa đá xong vẫn có thể vui vẻ một cách hoàn hảo :P

Đó, chưa cưới xin gì mà nghe chừng những đam mê của mình bắt đầu về "mo" mất rồi. Nhớ ngày đầu, nàng còn xuống tận sân theo mình xem bóng đá, vậy mà sau này hơi nhắc tới bóng là nàng lại hậm hực, khó chịu. Bạn mình nói mình yếu đuối trong chuyện tình cảm, có lẽ đúng thật. Những lúc như thế mình lại bấm bụng để cho vui vẻ... Lâu dần thành quen, mình ít chơi bóng hẳn, và điều này đồng nghĩa với cơ thể bắt đầu có biểu hiện ì ạch. Chán mình thế chứ!

Muốn viết ra nhiều thứ, nhưng nói thêm chút nữa lại thành nhảm và lại thêm tội nói xấu vợ sau lưng. Thôi thế cũng ổn, Soccermad vừa nhắn tin, 8h30 sáng mai đá trận khai mạc với tụi Đức, sau đó là Pháp, TBN và HL. Mỗi trận đá 20', thắng vòng bảng chiều sẽ chơi trận BK và Chung kết. Kể ra nếu đúng phong độ thì cũng ko đáng ngại, chỉ sợ trời nắng nóng thôi.

Giờ ngủ sớm để mai chiến đấu. Tin tưởng sẽ có một ngày thứ bảy vui, với Eurocham Soccer Tournament, với nàng, với Anh - Brazil và các trận Vòng loại Euro2008!