Nửa vầng trăng

Cái nắng có phần hơi oi ả buổi chiều như báo hiệu một mùa thu HN sắp qua, như báo hiệu với người thủ đô rằng cơn bão Xangsane đang đến rất gần với những người dân Miền Trung... Nhưng khi hoàng hôn buông xuống, có việc chạy xe qua Trúc Bạch, Hồ Tây, mình lại cảm nhận được cái gió hiu hiu thổi, cái đẹp của sương giăng mờ và ngẩn ngơ khi thành phố đang lãng đãng vào đêm...

Rainbow cafe là nơi mình rất thích vào những chiều như vậy. Khác hẳn mọi lần đi với người thương tới chốn này, chiều nay, một mình, chọn chỗ ngồi sát mép hồ, mình nhâm nhi giọt đắng. Dõi mắt qua hàng liểu rủ, qua mặt hồ Trúc Bạch lấp lánh ánh mặt trời, qua con đường Thanh Niên đang tấp nập người qua lại của buổi tan tầm, thấp thoáng những chiếc vịt đạp nước của các đôi bạn trẻ trên Hồ Tây, và cuối cùng ánh mắt dừng lại nơi ông mặt trời đỏ ối phía sau những đám mây mờ...

Đàn ông tuổi này có ai còn lãng mạn như mình không nhỉ? Kể ra, chắc các bạn mình phải buồn cười lắm, có khi lại cho mình là có vẫn đề...hì, nhưng biết đâu, đó lại là niềm vui mà các bạn đã đuề huề vợ con của mình ko thể có được nữa. Chưa khi nào mình có cảm giác như chiều nay. Một trạng thái bình thản hiếm có. Nhẩn nha để ý những cây trứng cá xen lẫn hàng liểu, ngắm nhìn đàn cá tấp bờ đớp không khí, nhìn dòng xe nhỏ xíu qua lại đều đặn phía bên kia đường trước mặt. Lặng lẽ nhìn ông mặt trời mờ dần và tắt hẳn, ko phải vì ông đã đi tới chân trời, mà bởi những đám mây ko nhiều nhưng lại có sức mạnh ghê gớm ấy...

Mặt trời khuất hẳn, nhưng màn đêm vẫn chưa buông, ánh đèn vẫn chưa lên, và Hồ Tây được phủ một lớp sương mờ thật đẹp. Mình ko nhớ được câu thơ, bài hát nào miêu tả về vẻ đẹp này, nhưng mình tin chắc là có. Một vẻ đẹp hữu hình trong thơ mộng và hữu hình trong tâm khảm mỗi con người, cả người ở, người đi, trong người xa và kẻ gần. Có lẽ nhiều người cũng cảm nhận được vẻ rất HN ngày thứ bảy cuối thu này, nên Hồ Tây mới nhiều đôi tình nhân tình tứ đến thế, nhiều vịt đáp nước lững lờ đến thế...

Lưu luyến mãi, tới khi thành phố lên đèn mình mới tìm đường về. Dọc theo tuyến phố Hùng Vương - Chu Văn An - Tôn Đức Thắng... đường phố thật rực rỡ. Có lẽ do tối nay là tối Thứ bảy, có lẽ đường phố hôm nay được tô điểm bởi những lá cờ đỏ sao vàng và những lá cờ ba màu đỏ-trắng-xanh tím than (chào đón TT Séc)... Mình cảm nhận được cái rực rỡ đó, nhưng ko hiểu sao, mình cứ lặng lẽ, lặng lẽ hoà vào dòng người để đi về phía mà lẽ ra Thứ bảy hàng tuần trước đây mình đi theo chiều ngược lại... Trước mặt, trăng đã lên đến đỉnh đầu, trăng những ngày đầu tháng... Và dường như mình đang đi về hướng đó, nơi có "nửa vầng trăng"!

Tình cờ anh gặp lại vầng trăng
Một nửa vầng trăng thôi, một nửa
Trăng vẫn đấy mà em xa quá
Nơi cuối trời em có ngóng trăng lên
Nắng tắt đã lâu rồi, trăng thức dậy dịu êm.
.....

Ơi vầng trăng theo con nước đầy vơi
Trăng say đắm dào trên cỏ ướt
Trăng đầu tháng như đời anh chẳng thể nào khác được
Trăng cuối tháng như đời anh hao khuyết, em đã khóc
Trăng từng giọt tan vào anh mặn chát, em đã khóc

Nhưng làm sao tới được
Bến bờ anh tim dội sóng khôn cùng!

Đến bây giờ trăng vẫn cứ còn xanh
Cứ một nửa, như đời anh, một nửa
Nhưng trăng sẽ tròn đầy, trăng sẽ...

Trăng viên mãn cuối trời đêm đêm em có nhớ
Mặt trăng từng khuất nửa ở trong nhau!

(Trích "Hai nửa vầng trăng" của Hoàng Hữu)

Entry for September 29, 2006

"Tưng tưng cuối tuần", "Nói cho mình biết cuối tuần bạn làm gì?"...  Mới qua mấy blog thôi mà không khí cuối tuần đã thấy rõ ở các bạn mình rồi. Mình cũng lâng lâng khi nghĩ đến weekend này. Quả thật nó đến thật đúng lúc, bởi mình muốn được nghỉ ngơi hơn lúc nào hết.


Lúc này đây, chỉ có 3 trạng thái đang ngự trị trong mình: mệt, đói và buồn ngủ. Ngẫm lại, từ sáng tới giờ mới có độc nhất mấy cái chân gà, 1 chiếc bánh mỳ Misa với bơ và foma mốc, 1 ly rượu vang lúc trưa. Vừa đói vừa mệt, thế mà mấy anh kêu mình "thử xem tối nay bạn gái nhận xét phong độ thế nào nhé". Gớm, chắc các bố nghĩ vài cái chân còi đấy ngang biệt dược ko bằng?!... hì. Đói vậy, nhưng còn khá hơn ngày hôm qua, vì từ sáng tới 11h30 đêm chỉ có đúng một tô bún trong bụng. Kể ra mình chịu đựng cũng giỏi thật. Ngủ thì mỗi đêm được mấy tiếng, "giấc ngủ trưa" thì quên cả tuần nay rồi. Công việc thì toàn những thứ tốn calo và tốn sức khoẻ...


Mình cũng muốn viết nốt câu chương 2, chương 3 của câu chuyện đã nhắc hôm trước, nhưng trong một trạng thái như thế này thì làm sao có thể tiếp tục được nhỉ. Giờ mình sẽ lượn qua Phùng Hưng để "lẩu thập cẩm" với tụi bạn. Sau đó sẽ ngủ một giấc cho đã, phục hồi sức khoẻ, để sáng mai có thể ra sân thi đấu được... Kế hoạch cuối tuần đã có sẵn, nhưng trước mắt muốn thế này thôi..


Cuối tuần vui nhé các bạn!


 

Entry for September 27, 2006

Thời gian từ entry trước tới entry này là một quãng đường rất dài với bao nhiêu chuyện không thể nào quên. Một đống các sự kiện xảy ra vượt ra ngoài tất cả những suy tính của mình. Gần như mình đã chạm tới đỉnh điểm của những thái cực hoàn toàn khác nhau. Mỗi sự kiện là một câu chuyện rất dài, có lẽ nó sẽ đi theo mình suốt những chặng đường tiếp theo đây. Đến lúc này mình ko thể tưởng tượng được ngày mai mình sẽ như thế nào nữa và hôm nay dù rất mệt rồi vẫn cố làm một entry để ghi nhớ ngày 27/9 này.


Sáng có mặt ở cơ quan khá sớm, chuẩn bị một số tài liệu cần thiết, sang Sở N làm việc ngay khi vị Chánh văn phòng có mặt (cũng phải sau mình gần tiếng đồng hồ). Đặt vấn đề một cách ngắn gọn, rõ ràng, thêm một yêu cầu hoàn thành trong buổi sáng. Việc liên quan đến cả 2 đơn vị, ảnh hưởng trực tiếp tới họ, lẽ ra họ phải làm từ lâu rồi, nhưng họ ỳ ra như tên cùn và mình phải theo kênh khác để giải quyết. Vậy mà, kết cục, lời hứa của họ chỉ là con số ko. Một công văn mà một Chánh văn phòng với một đội ngũ khá mạnh, cả một buổi sáng, đã ko thể hoàn thành. Ko phải họ bận việc khác, mà đó là cách làm của chính Sở này (như lời Sếp mình cảnh báo và chính cán bộ sở đó cho cay cú nhận xét nhau). Mình ngậm ngùi, thông báo với cán bộ chủ quản và buổi làm việc với BTC chiều nay cũng bị trì hoãn theo. Buồn thật.


Bù lại, mình có thời gian để xuống dự buổi nói chuyện của anh bạn trước các giảng viên Khoa Kinh tế - Trường ĐH QG. Phòng hội thảo trên tầng 4 nhà E1 của Trường, khá vừa vặn cho khoảng 30 - 40 người. Mình có mặt khi các giảng viên kỳ cựu của Khoa và các sv ưu tú đang chăm chú nghe anh bạn trình bày về "FDI trong kỷ nguyên toàn cầu hoá - Trường hợp VN". Phong thái, cách đặt và giải quyết vấn đề của người trình bày đã gây ấn tượng rất lớn cho những người nghe. Một buổi hội thảo thật ý nghĩa, khi mình được chứng kiến sự đồng tình, lời cảm ơn và những vấn đề các nhà nghiên cứu trao đổi. Mình thấy vui vì bạn, bởi mình biết đội ngũ giảng viên của khoa là 52 người, trong đó có 5PGS, 21 Tiến sỹ, 24 thạc sỹ và khoảng 50 cộng tác viên có tên tuổi. Mình cũng vinh dự lây khi cậu bạn cứ giới thiệu "người bạn thân nhất" (xạo) với một số cán bộ, mà trong đó có PGS.TS Phí Mạnh Hồng, PGS.TS Phùng Xuân Nhạ... (TS Nhạ là người mà Sếp mình ngưỡng mộ đây).


Câu chuyện tiếp theo là câu chuyện tình cảm, nhiều cảm xúc và cả những dòng nước mắt... Thôi, biết nói bao giờ cho hết... Nếu có thể thì sẽ tiếp tục sau vậy.


 

Dễ nghiện khó bỏ




Em đã từng nói mình là người "dễ nghiện khó bỏ", điều đó đúng thật!

Nhà cửa đang bề bộn, đến giờ này mọi người bắt đầu oải hết rồi, mình cũng thế. Lát nữa thôi cả chiếc máy tính này cũng chui vô thùng, vậy mà mình vẫn phải tí toáy online một tý cho đỡ nghiền, chả biết sướng hay khổ vì cơn nghiền này nữa... hì

Hôm nay ko đủ thời gian chạy sang nhà mọi người, chỉ muốn type vài dòng về mấy trận bóng đá cuối tuần này thôi, cũng "cơn nghiền" khác của mình ấy mà.

Bóng đá Anh: Trận đấu sớm nhất tối này là một trận đấu khá hay mà ZZ chắc sẽ rất chú ý. Quỷ đỏ Liverpool với một đội hình mạnh, phong độ tốt và tinh thần đang rất cao sau chiến thắng "Những chú Chích choè" Newcastle hôm giữa tuần, sẽ đón tiếp "Những bông huệ Trắng" Tottenham Hotspur trên sân Alfield. Tuy vậy, ko phải là dễ dàng cho các học trò của HLV Benitez, bởi Spur luôn là một thách thức tiềm ẩn đối với các đại gia của bóng đá Anh, nhất là khi họ đang bị dồn vào chân tường sau 3 trận thua trước Bolton, Everton, MU và gần nhất vị Fulham cầm hoà 0-0 trên sân nhà cuối tuần trước.

Benitez đang khuyên đội trưởng Quỷ đỏ Steven Gerrarrd noi gương Zidane. Ông muốn Gerrarrd thực sự là thủ lĩnh và có thể đảm đương nhiều vị trí ở khu vực giữa sân như những gì Zidane đã làm. Một số thử nghiệm trong các vòng đấu vừa qua, đanh chứng mình những gì ôn làm là đúng.

Gì thì gì, 18h45 cũng phải gắng mà xem trận đấu này.

Tất nhiên người hâm mộ bóng đá Anh sẽ ko thể bỏ qua các trận đấu của những đội bóng lớn. 21h00 Arsenal sẽ tiếp Sheffield Utd trên sân nhà, cũng cùng giờ đó Chelsea sẽ làm khách trên sân của Fulham. 23h15 sẽ là trận đấu giữa Reading và Man Utd.

Bóng đá Ý: Trận đấu sớm nhất tại SerieA cũng là trận ra quân của đội bóng áo sọc đỏ đen mà TấtThành và Astérie rất hâm mộ. AC Milan đang sống những ngày tươi đẹp nhất cuả mình. Họ đã làm được điều mà ko đội bóng nào ở Châu Âu làm được, đó là thắng toàn bộ các trận đấu họ tham gia từ đầu muà. 3 chiến thắng tại SerieA (trước Parma, Lazio, Ascoli), 3 chiến thắng tại Champions League (2 với Red Star, 1 với AEK Athens). Một khởi đầu không thẻ tốt hơn thời kỳ hậu Sheva. 23h tối nay, họ sẽ đến làm khách trên sân của Livorno, sau khi đã ngoi lên từ địa ngục (bắt đầu giải với - 8 điểm). Rất có thể một cuộc hồi sinh để hướng tới Scudetto bắt đầu từ trận đấu này. Inzaghi và Olivera sẽ sát cánh bên nhau trên hàng công. Chúng ta hãy chờ xem bộ đôi đang có phong độ rất tốt này thể hiện ra sao nhé.

Bóng đá TBN: Tất nhiên mình ko thể ko quan tâm tới trận Real Madrid tới làm khách trên sân Ruiz de Lopera của Real Betis. Có thể nói Real đang có phong độ rất tốt tại La Liga. Dường như HLV Capello đã tìm ra hướng đi cho đội bóng "Hoàng gia", khi cuối tuần qua, trong trận tiếp Sociedad, ông đã để đội phó Guti thế chân Emerson ở vị trí tiền vệ trung tâm. Ko có kỹ thuật bay bướm như Zizou, song kỹ thuật của Guti cũng ko chê vào đâu được, cộng thêm nhãn quan chiến thuật sắc bén và sự quyết tâm luôn có sẵn trong máu của một chiến binh Kền kền Trắng thực thụ này. Hy vọng một chiến thắng thứ 3 liên tiếp sẽ đến với Real.

Hai trận đấu nữa tại La Liga chúng ta cũng ko nên bỏ qua, đó là: trận Atletico Madrid tiếp Sevilla vào lúc 00h00 đêm mai và trận Barcelona - Valencia sau đó 2 tiếng đồng hồ.

Hi, từng đó cũng đủ để mình đỡ cơn nghiền rồi. Bắt đầu trận đấu đầu tiên rồi các bác ạ. E còn nhiều thứ khác nghiện lắm, nhưng e cũng ko dại gì khoe ra nữa đâu ạ... Hihi Chúc mọi người một cuối tuần vui vẻ, và có nghiện thứ gì thì tranh thủ giải quyết nhé.

Tội của tôi - 22/9/2006

Hôm qua, 4 thằng bạn hẹn nhau ở hàng bia, tính bàn công chuyện làm ăn. Khổ nỗi chúng chỉ quen nhau qua tôi, chứ chúng có thân gì nhau đâu. 2 thằng công chức trăm phần trăm, 2 thằng dân kinh doanh nghìn phần nghìn. Gặp nhau ở Bia Sửu - Phan Chu Chinh, rồi mới gọi cho tôi. Khi đó tôi đang mắc việc bận, ko đến được, kêu chúng cứ thiên nhiên. Nhưng rồi có được yên thân với chúng đâu, trong vòng một tiếng rưỡi đồng hồ, cả 4 tên đều thi nhau gọi, mà gọi rõ lắm, làm tôi ko chịu được phải mò đến. Trời ạ, hoá ra chúng ko thể ngồi được với nhau, khi mà suy nghĩ, quan điểm, cách nói... trái ngược như mặt trăng, mặt trời. Kết cục, 2 thằng dân kinh doanh hậm hực, chút nỗi bực dọc vào tôi :"tao thề, téo có lần nào ngồi cùng bàn với thằng dở hơi đấy". Còn tên bạn công chức kia về rồi vẫn kịp nhắn tin cho tôi: "hai thằng điên đấy, nói chuyện nghe ngứa cả lỗ tít..." (thằng này nghiện bi a chứ ko phải bia nên thích lỗ "tít"). Sao chúng mày ko kéo nhau ra chỗ nào mà choảng nhau, mà thi triển võ công đi, cay cú làm gì cho khổ... Nghĩ lại, giá tôi đến sớm một chút chắc sẽ chẳng có chuyện gì. Một phần cũng tại tôi?!


Sáng nay, cũng vì việc riêng, hơn 9h tôi mới có mặt ở cơ quan. Chưa kịp đến thì em gọi, giọng hậm hực:" bên kia họ đòi cái xxx, cáu nhau loạn cả lên, anh đến ngay đi, mấy chị em trong phòng cũng điên hết cả rồi". Thế đấy, cũng chỉ vì cái xxx tôi cất kỹ trong két. Đã có quy trình làm việc rồi, khi nào gần hết cái cũ thì báo trước để phòng mình chuẩn bị, thế mà để đến lúc hết sạch rồi mới cuống cả lên. Sáu nàng, 3 phòng tôi, 3 phòng bên, chẳng biết ăn phải cái gì mà sáng sớm đã thế rồi. Tôi đến, chỉ được nghe kể lại. Tôi nói ra nguyên do nổi loạn của mấy tên phòng kia, thì mấy nàng phòng tôi mới đỡ ấm ức. Còn mấy tên phòng bên, gặp mặt :"Sáng T bận đi đâu à, bọn chị... " - bọn chị vớ vẩn ấy, đừng để thằng này điên nhé... Có lẽ chỉ còn em, cả ngày chẳng nói câu gì, cặm cụi làm một mình, đi một mình... Chắc tại người đang giai đoạn khó ở, thêm chuyện lúc sáng, thêm thái độ tửng từng tưng của tôi, nên lúc về vẫn còn cay cú lắm... Túm đi túm lại cũng là tại tôi, nếu đến sớm thì đã chẳng sao.


Lúc chiều, chát chít cùng Y. Em nói vừa SG ra được mấy hôm, muốn gặp anh nói chuyện. Chết thật, thấy em bặt vô âm tín, tôi cứ nghĩ em đang có kế hoạch riêng tư, nên ko làm phiền. Ai dè em vào trong đó mà tôi ko biết. Ko biết lúc nào gặp nhau được, nên có chuyện gì nói luôn - tôi đề nghị. Em tâm sự, gia đình đang ép "chống lầy", em cũng có vài mối, đặc biệt gần đây có mối cũng được lắm. Nhưng em chỉ lăn tăn mỗi thứ, rằng muốn hỏi ý kiến, rằng ... (đoạn này riêng tư quá). Nhưng câu "rằng" làm tôi hơi choáng là :"Em vẫn hy vọng ở anh, mà chưa một lần dám nói". Khổ thân, tôi vô tâm, vô tính nên ko biết được tâm tư của em. Huhu em biết rõ tôi thế nào rồi, mà sao lại vậy chứ... Giá tôi để ý hơn, rõ ràng hơn... thì em đỡ phải khổ tâm ko cơ chứ... Cũng là tại tôi!


Bu vừa gọi điện, nói Thầy đang cáu gắt, lo lắng vụ ngày mai chuyển nhà. Có thằng con to đầu mà chẳng thấy nó đả động gì, cứ tít mít suốt ngày, buồn lòng lắm. Thầy Bu cứ yên tâm, nó vừa lượn ra Lương Văn Can ôm một đống bìa carton, dây, băng dính về đóng đồ. Nó đã hẹn ông anh, mai qua đóng cùng. Nó đã gọi điện cho công ty chuyên vận chuyển nhà cửa rồi... mai Thầy Bu chỉ việc lo chỉ đạo nghệ thuật là xong. Uh, mà giá như tôi cứ nói trước là việc đấy tôi lo, việc đấy tôi đã chuẩn bị rồi thì có phải đỡ ko nhỉ. Chung quy cũng là tội của tôi!


Chỉ từ tối qua tới giờ mà tôi thấy tội mình nhiều quá. Ở đây tôi chỉ kể (mà có cái như khoe) mấy tội của tôi thôi... hihi... chứ tội thật thì tôi nhiều lắm... huhu.


 

Con số O

Vậy là sau đúng 1 giờ đồng hồ nó lại trở về cái chỗ mà nó vừa rời đi. Một mình lang thang vô định ngoài phố, lòng nó trống trải, tâm trạng rối bời. Nó muốn kiếm một chỗ thật tĩnh lặng, để được một mình... và nó quay lại đây.


Nhìn lại quãng đường vừa đi, nó chợt nhận thấy bánh xe của nó đã vẽ nên một vòng tròn, như là con số O tròn trĩnh...


Một tối mùa thu (luôn gây cho nó một cảm giác thật lạ!), giữa lòng thủ đô, dòng người tấp nập... Nó chợt để ý con đường một chiều mà nó hằng qua, hình như người đi đang chia làm 2 dòng. Nửa ngoài vội vàng, hối hả, nửa trong chầm chậm, thanh bình. Nó nhập vào nửa chầm chậm đó, gần sát phía trong cùng, cũng chầm chậm, chầm chậm nhưng ko có cảm giác thanh bình. Nó dõi theo những đôi nam thanh nữ tú đang nhẹ nhàng, nhẹ nhàng... vượt qua nó. Một mình nó lùi lại phía sau, sau mãi, sau mãi... Chưa có gì vào bụng, nhưng nó không có cảm giác cồn cào vì đói, mà hình như nó thấy cồn cào vì một điều gì khác. Mắt nó mở to nhìn như vô định, nhưng trong đầu nó rắm rối bao nhiêu chuyện...


.........


Một ngày trôi qua có vẻ khá bình yên, thậm chí nó rất vui vì được chuyện trò, tâm sự với những người bạn mà nó quý mến. Sau mỗi cuộc chuyện trò như vậy, thấy bạn nó vui, bạn nó bớt muộn phiền... nó có cảm giác như vừa làm được việc gì đó có ích. Nhưng nếu bạn nó biết được tâm trạng của chính nó lúc này, thì chắc bạn cũng sẽ ko thích. Và như thế, có thể những tâm sự, lời động viên, chia sẻ của nó với bạn, lại trở thành vô nghĩa, trở thành con số O tròn trĩnh ???...


Câu chuyện cuối cùng trong ngày với một người mà nó kính trọng, buộc nó phải suy nghĩ về thực tế cuộc sống. Nó thấy bao việc trước mắt nó phải lo, phải làm, phải gánh vác, phải đương đầu... Nó chưa bao giờ ngại công việc, nhưng nhiều chuyện ko liên quan đến công việc lại làm nó e ngại... Nó đã hình dung ra nhiều thứ, biết trước nhiều thứ... nhưng nó đã làm gì để chuẩn bị cho những thứ đó? Nó cần phải có nghị lực, phải đủ bản lĩnh và lòng quyết tâm để thực hiện những điều đó... đừng chỉ là "Con số O".


Ai đã đi tới hết chân trời

Đầy ắp sóng gió -
chênh vênh bến bờ

Mà đã thấu hết?

Thấu hết chuyện đời? 



Ai dấn thân thấm đẫm bụi hồ

Ngầu đắng khoé mắt
- Oằn cong lưng trần

Mà đã thấu hết?

Thấu hết chuyện đời?



Tự nhiên nó tìm và nghe: "Con số O - Bức tường"


----------------


11h30 (20/9) Một người bạn rất thân của nó cũng viết mấy câu thơ trên blog với tiêu đề "Con số không". Đúng là bạn, T copy qua đây nhé Quỷbiểnlangthang Image


Tr­ước không em bình thản sống vô tư


Giờ không em lòng đầy bão tố


Tưởng rằng sẽ hoàn nguyên như cũ


Ai có ngờ không lại chẳng bằng không



 

Ăn ngủ bóng đá





4 vòng đấu của PremierShip, 2 vòng đấu La Liga, 1 vòng SerieA đã diễn ra, nhưng một tên máu mê như mình vẫn thờ ơ, chỉ xem qua loa được vài trận, và chưa tìm được sự hứng thú. Nhưng hôm nay thì khác rồi.


Hiếm có vòng đấu nào ở Giải ngoại hạng Anh lại hấp dẫn như vòng đấu này. 4 ông lớn đối đầu nhau với bao duyện nợ. "Cuộc chiến vương giả", "Grand Slam"... là cách người ta gọi về cuộc đối đầu giữa Chelsea với LiverpoolManchester United với Arsenal, đó chưa kể đến trận derby máu lửa giữa TottenhamFulham... Trong khi đó La Liga cũng có mấy trận đáng chú ý. Với mình, sự quan tâm sẽ dành cho Real Madrid. Ko biết đội quân của HLV Capello sẽ thể hiện bộ mặt nào sau khi thảm bại tại Gerland trước O.Lyon trong khuôn khổ vòng bảng Champions League vừa qua.


Nếu đủ sức, thì hôm nay quả thực sẽ là một ngày ăn ngủ cùng bóng đá


19h30': Chelsea - Liverpool


22h00: Manchester - Arsenal


00h00: Sevilla - Real Betis


02h00 Real Madrid - Sociedad


Chưa kể đến trận:


Parma - AC Milan lúc 01h30.


Kể ra, làm tý cá độ chắc mình sẽ có thêm động lực để thức đêm nay Image


 

Thơ hay trên LĐCT




“Lao động Cuối tuần” bộ mới tuần này đã chọn đăng 7 bài thơ của 7 tác giả trẻ cho “trang thơ” đầu tiên của mình. Là một độc giả ko hẳn yêu thích mảng này lắm, nhưng mình cũng thấy hứng thú với mấy bài thơ được đọc. Xin đưa lên blog 2 trong số 7 bài trên số báo này (trong đó có bài của bạn Vũ Quỳnh Hương, đã xin phép, chưa có ý kiến, nhưng T vẫn post như một độc giả đọc báo Image )


Thiên đàng có gì hay...


(Từ Nữ Triệu Vương)


Này nước mắt


                    trong veo


                                  ánh chiều cô độc


Này nước mắt


                    nghêu ngao khúc nắng


                                                    đọng khoé cười


Thung lũng xa


                    hoàng hôn đợi


                            bàn chân lãng du


Này nước mắt


                     tôi muốn em ở lại


                                              Đừng đi.


Thiên đàng chẳng có gì hay hớm


                        bàn tay em nhỏ


                                                gót chân em hồng


Em cô đơn


               tuyệt vọng


Tôi biết


Nhưng em nhìn kìa


                          những ngón tay


                                                níu theo gió


Này nước mắt chiều


thiên đàng chẳng có gì hay hớm.


 


Thiên đường của đêm         


(Vũ Quỳnh Hương)


Em gái bảo em hôm nay hoa lan thơm nhiều lắm


Hà Nội “nhỏ như bàn tay con gái”


Mà sao em đi mãi...


Vẫn chẳng thể nhìn được anh


 


Có những điều quá đỗi mong manh


Có những điều không thể không nói dối


Có nghĩa gì đâu khi không ai có lỗi


Hà Nội nhỏ như hai tiếng “người quen”...


 


Đầu này thành phố có một người thức trắng đêm


Em chong đèn chờ hoa ra nụ


Chờ đến tận khi hoa tàn úa


Vẫn không thể cảm nhận được mùi hương...


 


Có những đơn giản quá đỗi bình thường


Mà em không sao chạm tay với được


Trái tim trầy xước...


Đã bao giờ anh muốn hiểu đâu...


 


Chưa thể một lần là của riêng nhau


Anh vẫn thế, trước giờ vẫn thế


Chỉ có em khạo khờ rơi lệ


Cho một người chưa quen...


 


Chưa có, dù nhỏ nhoi, một chút êm đềm


Em tự thêu dệt nên tấm màn cổ tích


Những ái ân trong màn đêm tĩnh mịch


Tiếng dế ngân trong cỏ ướt sương sa...


 


Khi bóng dáng anh còn quá đỗi nhạt nhoà


Em đã nghĩ đến một tình yêu rất thực


Những điều giản đơn nhiều khi là quá sức


Mong manh...


 


Biết chẳng bao giờ em là của riêng anh


Hà Nội khạo khờ như bàn tay con gái


Tiếng dế ngân trong đêm còn vang mãi


Em nhốt dại khờ mãi là của riêng em...


 


Chỉ có mình em và nỗi buồn của đêm


Giờ này hẳn là anh không còn thức...


 

Bún đậu mắm tôm




Hoá ra đợt gió mùa đông bắc cuối tuần trước lại là cơn gió lạc loài, nó chỉ tồn tại vẻn vẹn đúng 3 ngày, đủ gợi lại cho mỗi người một chút dư âm của những kỷ niệm, rồi phải lui bước trả lại vẻ đẹp của mùa thu HN. Hẳn những ngày này, trong lòng mỗi người đang sống trên mảnh đất thủ đô, đều nao nao bởi tiết trời mùa thu với hương hoa sữa nồng nàn, như để gợi nhắc những người ở xa nhớ về HN. Không biết ai trong số SCT, TrungCut, PhuThuy, Tram Anh... nhắc đến "bún đậu mắm tôm" đầu tiên? chỉ biết rằng, với tình cảm có sẵn của các thành viên Kẹo Bột, mà trưa nay, một nhánh của Kẹo đã có màn ăn uống nhẹ nhàng nhưng tràn đầy tình cảm.


Người ta nói rằng, thước đo của một nhóm ta giao du chính là tiếng cười, sự đồng cảm, sự quan tâm chia sẻ của các thành viên, thì hội "bún đậu mắm tôm" này có thể tự hào mà nói rằng: tuyệt hảo!!!


Mình và MAB có mặt tại điểm hẹn chậm mất 15 phút theo thông báo trong bản tin offline, nhưng mình yên tâm khi tới gần ngã tư L.T.Kiệt - P.B.Châu, thấp thoáng bên đường là một thanh niên cao to đẹp trai đang đứng cùng một thiếu nữ trong bộ juyp điệu đà. Khỏi nói thì ai cũng có thể đoán được đó là ThuỷTiên. Ko biết từ khi nào, mỗi khi nhắc đến Thuỷ Tiên là mình lại nhớ đến mái tóc uốn lượn bồng bềnh, đến chiếc răng khểnh và ko thể thiếu một sản phẩm made in Thuy Tiên đó là: juyp!... Có điều, chàng trai cao to điển trai đứng cạnh, thấy quen quen mà chưa nhận ra là ai. Cắc cớ vài giây cũng hỏi "Bạn là...?", em "AnTam mà!". Trời đất, gặp nhau tại KBII rồi mà mình quên. Trông Tâm lạ quá đi mất, chắc tại mình lưu giữ trong đầu quá nhiều hình ảnh của cặp tình nhân An - Tâm trong blog nên quên hình ảnh AnTam ngoài đời.


Biết Nikita ko thể có mặt vì bận họp, trong khi chờ Miss Blue và HoneyB, cả 4 chị em đến ngay quán "bún đậu mắm tôm" trên phố Phan Bội Châu gần đó. Chưa kịp ổn định chỗ ngồi thì hai người đẹp xuất hiện. Nói ra thì ko phải phép, nhưng quả thực, dù đã gặp ngoài đời một lần, đã xem album nhiều lần, nhưng mình cũng ko khỏi ngỡ ngàng trước vẻ đẹp "quýt sờ tộc" của 2 ladies này!


Khai vị là màn "ốc hấp lá chanh", 3 bát cho 6 người, 2 nhồi 1 vặn. Ốc tháng mười người HN, chắc mọi người biết thế nào rồi đấy. Vừa ăn xong, giờ nghĩ lại đã thấy thèm... chẹp chẹp. Sau đó là màn chính của buổi off này. Nhìn bát mắm tôm được đổ dầu nóng hôi hổi bốc mùi quyến rũ, nhìn miếng đậu vàng ươm ngoài vỏ nhưng bên trong trắng mềm mà ko cầm lòng được... Cả hội, xúc tiến ngay ko cần khách sáo. Nói chung, có vẻ AnTam va MAB là nhiệt  tình nhất, nhoáng cái đã thấy đĩa đậu, đĩa bún hết veo. 3 ladies có vẻ thích chuyện hơn, nhưng ngoảnh sang nhìn bát mắm tôm của Miss Blue, đúng phong cách Tây, ko thừa chút nào...


Mình thích miêu tả màn ăn uống này lắm, hơn cả màn cafe chụp ảnh sau đó, nhưng vốn từ ít quá, ko diễn đạt hết được. Vả lại, lúc này chỉ thấy nhớ mấy lời tự nhận xét của các chị em: "công nhận con gái Kẹo Bột toàn người xinh nhỉ?!". Muốn tìm ý khác với chị em nhưng cũng đành chịu, vì họ nói đâu có sai, thậm chí còn khiêm tốn đằng khác.


Có lẽ hôm nay sẽ rất nhiều người bị hắt hơi, đó là bác Bi (bên cạnh là Munni, Sum nhà bác), là anh VMC, rồi PhùThuỷ, JackLee, Codet, Digital Power, Dem, ACQ...


Xin lấy câu cuối trong bài viết của bác Bi lần trước và của PThuỷ lần cafe để kết thúc bài viết này: Hôm nay vui quá! Mệt mỏi tan biến!   


 

Chuyện bên quán nước 12/9/2006




Hôm nay đọc blog "Quán nước trên mạng" của Dem và bài viết cùng tên trên tạp chí "Khám phá" viết về "Anh chủ quán", mình thấy vui ghê. Đúng là tuổi trẻ tài cao. Nghĩ đến quán nước mới thấy ý tưởng của ACQ hay thật. Bao nhiêu thành phần, bao nhiêu câu chuyện chúng ta thấy được từ quán nước vỉa hè như thế. Thỉnh thoảng mình cũng hay la cà quán nước và cũng thích tham gia mấy chuyện trên trời dưới bể.


Chuyện trên trời hôm nay mang ra quán nước là về anh bạn học cùng ĐH. Chiều đang tất bật chạy qua viện 108 lấy kết quả xét nghiệm chứng đau đầu của cha, thì hắn gọi, rủ đi cafe. Công chức đúng là nhiều thời gian. Xem kết quả xét nghiệm thấy ko có gì đáng ngại nên qua buôn chuyện với hắn tý. Thực ra hắn hẹn mình cũng có tý nguyên do. Cuối tháng trước, 7 thằng mình, nửa đêm mò về thăm trường cũ và ngủ lại Đại Lải. Hôm đó hắn đã chuyện trò rất nhiều về những tháng ngày vất vả tại Pháp, những suy nghĩ, trăn trở, ước nguyện của hắn khi trở về VN. Hắn khác xưa nhiều quá và mình vui vì điều đó! Từ một sv đến từ trường Lam Sơn - Thanh Hoá, thông minh nhưng học phất phơ, kết quả quá tệ, mà sau 7 năm tu nghiệp tại Paris IX Dauphine, hắn trở thành một học giả uyên bác thực thụ. Trong 7 năm, hắn đã thực hiện xong 2 bằng thạc sỹ về "NC Chuyên sâu KT công nghiệp" và "NC cao cấp chuyên ngành thuế" để rồi hoàn thành luận án "Tiến sỹ khoa học kinh tế - Chuyên ngành Kinh tế và Tài chính quốc tế" hạng: Rất xuất sắc. (DOCTORAT en Sciences économiques - spécialité" Economie et Finance internationale) Mention:Très Honorable.


Hôm đó, mình rất quan tâm tới câu chuyện của hắn. Nào là ý kiến trong buổi gặp riêng vị lãnh đạo đồng hương giờ là Bí thư thành uỷ, nào là bài bài phát biểu về ngành CN đóng tàu, ôtô... nào là "Lý thuyết trò chơi" của GS Robert Aumann (Nobel kinh tế 2005 mới sang VN đầu tháng 8), nào là chuyện hắn làm đơn xin học "cảm tình Đảng" mà ko được chấp nhận vì lý do "hút thuốc lá", "đi làm trễ"... Mình và bạn bè đã khuyên hắn nên rời cơ quan HCNN trì trệ, nhiều bon chen để đến với môi trường nghiên cứu, đào tạo cho phù hợp.


Và hôm nay, (chắc nghĩ mình quan tâm) hắn đưa cho mình tập "Lý lịch khoa học" dày cộp của hắn, với hàng loạt các bài đăng trên VN Investment Review, trên Tạp chí Kinh tế từ ngày hắn về nước, kèm lời mời tham dự buổi thuyết trình với các giảng viên tại Khoa Kinh tế ĐH Tổng hợp (cũ). Hắn sẽ từ bỏ BTC, từ chối lời mời của Viện NCQLKT TW, của HV Tài chính để về với trường ĐH (hắn lên mô hình) sắp ra đời tới đây. Mình sẽ ko ngạc nhiên nếu hắn thành công và đảm đương một vị trí quan trọng trong Trường đó!


Chiều nay, hắn có gợi ý mình về chuyện nghiên cứu, nhưng đó chỉ là ước mơ của mình mười mấy năm trước, giờ đã muộn quá mất rồi. Dù sao mình cũng rất vui khi gặp lại hắn, và cả các bạn mình trong ngày họp lớp vừa rồi nữa. Mỗi người một vẻ, mỗi người một cuộc sống, một công việc, nhưng tất cả vẫn đang ko ngừng nỗ lực, vươn lên. Mình ngưỡng mộ các bạn và lấy đó làm gương, để sau này con cháu phấn đấu, chứ đời mình chỉ sống với "giấc mơ con" mà thôi.


Thôi, giờ này có lẽ nên lôi cuốn "Thế giới phẳng" của Thomas L.Friedman ra nghiền nốt, để thêm ít kiến thức ngồi với bạn và còn có thể tiếp chuyện Nikita nữa chứ nhỉ.Image


 

HN mùa này lòng bao nỗi nhớ

Lẽ ra giờ này mình đang có mặt cùng các bô lão để dự liên hoan mừng 5 năm thành lập CLB Cựu cầu thủ, nhưng sau một hồi lang thang phố phường, tận hưởng cái gió, cái se se lạnh của đợt gió mùa đông bắc đầu tiên, mình đã huỷ kế hoạch ấy. Một chiều đẹp và buồn đến khó tả. Trên đường về, mình như kẻ mộng du, mộng du thực sự, bởi bao nhiêu những chuyện cũ cứ ập về. Tháng 9, là tháng sinh của những người bạn, là tháng của những kỷ niệm khó quên.

Mình nhớ tới KC. 22/9 là ngày sinh của chị. Chưa một lần dự sinh nhật, vì chưa có dịp nào, ngày này chị ở VN. Những lời thăm hỏi, những lời chúc chỉ là những email, ecard. Lâu rồi, bận bịu với cuộc sống thường nhật, đâm ra 2 chị em cũng ko liên lạc. Ko biết giờ chị như thế nào? Ngày chị đi, lâu lắm rồi, ko kịp gặp chia tay, chỉ một bức thư gửi qua đường bưu điện: “Có lẽ Thắng đã nghe tin tập đoàn ING (Hà Lan) thu mua bộ phận Quốc tế và Hưu trí của Cty Aetna Inc. Gần đây, UBND TP Hà Nội đã cho phép Aetna rút khỏi VN. Bản thân KC sẽ trở về Mỹ và bắt đầu theo học Chương trình Tiến sỹ Quản trị KD tại Duke University, tiểu bang North Carolina... Mong sao sẽ sớm gặp Thắng tại vùng Tam góc danh tiếng miền nam nước Mỹ (The Triangle Area)...” Chị luôn là vậy, ở đâu, làm gì, chị luôn gửi post card, email, thư... cho mình. Tự nhiên nhớ lại bao kỷ niệm cùng chị. Nhớ những buổi tiệc sang trọng chị rủ mình đi, nhớ những nơi bịu bặm mình tha chị đến, nhớ ngày SN mình năm ấy, trời mưa to khủng khiếp, chị vừa sợ hãi vừa thích thú ngồi sau xe, chui trong 1 chiếc áo mưa, để lội nước trên phố... Bên chị, mình cứ như cậu bé quê mùa, cái gì cũng thấy lạ, cái gì cũng thích. Còn chị, chị thấy gì ở mình? Thật tình mình ko hiểu và ko bận tâm lắm, chỉ biết rằng 2 chị e luôn thấy vui vẻ mỗi khi gặp nhau... Có lẽ sau đây mình sẽ vào trang của chị, sẽ email cho chị... và để biết khi nào chị lại về VN, để lại có thể sống trong cảm giác xưa.

27/9 là sinh nhật KL. Một người bạn, một người em, bao đỗi gắn bó, giờ cũng ở một phương trời xa. Quen nhau từ dịp Hội nghị CC7. Cô gái nhỏ bé, có đôi mắt sáng, thông minh nhưng đầy ắp nỗi buồn ấy đã dẫn bước mình và em thành đôi bạn. E sống tình cảm, học giỏi và thành công trên con đường e chọn... Tháng 9 cũng là tháng em ra đi, cũng là những cơn mưa, cũng là những ngày trời se lạnh... Những kỷ niệm thật đẹp và khó quên...

Nhưng có lẽ câu chuyện làm mình chìm đắm nhất lại à em. E rất gần mà sao mình thấy quá xa. Ba ngày nữa là SN em. Mình biết em sẽ buồn như thế nào khi ko có mình. Đã bao tháng ngày, mình bao bọc em bằng tình thương, tình cảm chưa ai có thể sánh bằng. Bao nhiêu kỷ niệm gắn bó giữa 2 đứa, nhưng chừng đó chưa đủ để đương đầu với những thực tế cuộc sống... Có lẽ mình đã sai khi yêu em theo cách như vậy. E đã được gia đình, bạn bè, người thân chiều chuộng, giờ lại thêm mình nữa liệu có đúng ko? Vậy nên, ra cuộc sống, mọi thứ ko màu hồng như em từng nghĩ. Mình lo lắng, nhưng mình ko thể làm thay được tất cả... Chắc sẽ ko có ai lặn lội đêm hôm tìm cho e cuốn sách e cần. Ko có ai bỏ hết mọi việc để đến với em khi em kêu mệt. Ko có ai ngồi chờ giữa gió mưa rét mướt để đưa em đi học về... Sẽ ko có ai yêu em như cách mình đã yêu... Ở em luôn khát khao một cuộc sống đấy đủ, em ko chịu đựng được trách nhiệm một người phải gánh vác. Nhưng bản thân em chưa có thói quen nghĩ đến người khác, em luôn muốn mình là trung tâm của mọi vấn đề, em là người quan trọng hơn cả trong mỗi tập thể... Và e tìm mãi ko thấy những điều em muốn. Mình lo lắng cho e siết bao. Mong muốn em có đc cuộc sống tốt đẹp biết chừng nào... nhưng mình biết phải làm sao đây?

........

Bình thường chắc mình sẽ ko post những dòng như thế này. Nó quá dài dòng, uỷ mị, riêng tư trong blog mà mình để public. Nhưng hôm nay mình cứ mặc nó, ích kỷ chỉ biết nghĩ đến mình trong một buổi chiều buồn khi trời trở lạnh...

Hà Nội mùa này chiều không buông nắng,
phố vắng nghiêng nghiêng cành cây khô,
quán cóc liêu xiêu một câu thơ.
Hồ Tây, Hồ Tây tím mờ.

Hà Nội mùa này lòng bao nỗi nhớ.
Ta nhớ đêm nao lạnh đôi tay,
hơi ấm trao em tuổi thơ ngây.
Tưởng như, tưởng như còn đây.

Ngày mai gió đông về




Chiều, bỏ mặc Sếp đang gay gắt vì công việc thường nhật ở phòng bên, bỏ mặc đồng nghiệp đang tất bật dọn dẹp đống giấy tờ sổ sách, mình lượn ra phố, ôm tập báo, chui vào quán cafe... thư giãn một mình. Một hình thức tự thưởng?! chắc cũng chẳng ai nỡ trách mình?.


Đoàn thanh tra đã kết thúc đợt làm việc sớm hơn so với lịch trình. Kết quả khá tốt đẹp. Nhiều lời khen dành cho đơn vị, cho mình và đồng nghiệp. Bao nhiêu công lao, vất vả của anh em, cũng được ghi nhận một cách xứng đáng. Tất nhiên sẽ còn nhiều việc phải làm, tất nhiên công việc sẽ vẫn tiếp diễn như vốn nó hằng có, nhưng chừng đó cũng đủ để mình vui, đủ để mình cho phép thư giãn đôi chút.


Nếu như hôm nay có giờ đá bóng, chắc mình đã có mặt ở sân rồi. Nghỉ đá gần 2tháng, kể từ trận làm quân xanh cho tuyển nữ trước khi sang Úc tham dự vòng loại Châu Á, mãi cuối tuần trước mình mới ra sân. Sức khoẻ có đôi chút vẫn đề, nhưng cảm giác ghi bàn vẫn còn khá tốt. Anh em trong đội ai cũng vui, vì đội trưởng tâm huyết của mình đã ở tận nước Nga xa xôi, còn đội phó này cũng bỏ bê một thời gian khá dài rồi còn gì.


Nếu như hôm nay có tiệc rượu như hôm qua, chắc mình sẽ thảnh thơi tham dự hơn rất nhiều... Trưa qua, mời cơm đoàn thanh tra, cho họ "vào đời" bằng mấy chai vang Pháp (của riêng, ko phải của công), ngồi đúng bàn, ăn đúng món của TTg Tanzania hôm trước... thêm mấy kiểu ảnh hoành tráng, làm cho các cán bộ ngất ngây con gà tây. Chiều tối qua, tham dự chương trình "Hành trình khám phá với Johnnie Walker" tại Press Club. Một buổi tiệc khá thú vị, vì dù sao mình chỉ tương đối am hiểu về vang, chứ whisky thì chưa thạo lắm. Giờ mình đã hiểu Black Label là hỗn hợp whisky gồm 40 whisky đơn; hiểu Gold Label sử dụng đúng cách phải để ngăn đá trước khi dùng ít nhất 24h đồng hồ...


Nếu như em ko bỏ mình mà đi như vậy, thì chiều nay mình đã được tận hưởng cảm giác hạnh phúc mỗi khi bên em. Mình thấy nhớ cảm giác được ôm em vào lòng, nhớ làn da mát dịu của em, nhớ "giấc ngủ trưa nhà giàu"... Nghĩ đến em, lại thấy buồn ghê gớm. Nhiều lúc mình cứ hỏi tại sao lại như vậy?...


Hai đường thẳng song song trong TY mà ZZ đã nói, một đường đã tự uốn cong mà vẫn ko gặp đường kia là sao vậy? Có lẽ cong quá trở thành hình tròn? hay cong quá thành ra đánh mất mình? trong khi đường kia cứ chạy thẳng? nên giữa chúng ko có điểm tiếp xúc nào cả???... buồn thật là buồn.


Mà thôi, ko nghĩ nữa. Sợ cảm giác này lắm. Các bạn mình đều lạc quan, đầy nghị lực, thì sao mình lại có thể buồn được cơ chứ? chẳng nên chút nào!


Mượn điều tâm đắc của Phùthuỷ để tự nhủ mình vậy:


Bất kể bạn còn độc thân hay đã “cùng ai” thì cũng đừng để chuyện tình cảm ảnh hưởng qúa nhiều đến cuộc sống của mình.


Nếu bạn luôn trong tâm trạng ảm đạm, buồn tê tái khi khi nghĩ đến tình yêu hay hôn nhân thì cũng đừng để đám mây u ám đó che phủ toàn bộ cuộc đời bạn, vì đơn giản tình yêu không phải là tất cả cuộc sống. Nếu bạn lấy lại được sức mạnh và sự tự tin, bạn có thể vui vẻ đi tiếp chặng đường mới đang chờ bạn ở phía trước.


Tâm trạng mình lúc này chẳng hiểu ra sao cả. Chỉ có một điều mình biết: Ngày mai gió đông về...


 

Mối quan hệ cá nhân




 

Dạo này mình đọc được khá nhiều những triết lý, những nguyên tắc sống, những điều tâm đắc mà các bạn mình nhặt ra để suy ngẫm, với mong muốn tạo ra sự thay đổi tích cực trong cuộc sống. Đọc những điều đó, lại thêm một lần mình ngẫm về chính mình. Mình thích những điều đó, thích những cuốn sách đó. Từ lâu rồi, mình luôn có những cuốn sách như vậy bên cạnh, vẫn thỉnh thoảng mở ra coi. Hôm nay mình nhặt một vài điều giống như các bạn mình, và có thể coi đó là câu trả lời cho câu hỏi tại sao mình tham ra blog cùng các bạn:


Nếu bạn thực sự muốn thay đổi tư duy và cuộc đời bạn, thì ngay hôm nay bạn hãy quyết định bắt đầu giao du với những người mà trong mọi mặt của cuộc sống bạn hâm mộ, kính trọng và khâm phục. Hãy kết giao với những người bạn thích, những người bạn có thể học hỏi. Hãy làm việc và giao du với những người mà bạn muốn mình, hoặc con cái mình sau khi lớn lên sẽ trở thành giống như họ.


Bạn hãy thành lập hoặc tham gia vào nhóm những người thông minh, những người mà bạn thích, bạn ngưỡng mộ, và những người này dường như cũng có thái độ tích cực như bạn. Họ có thể hoạt động trong lĩnh vực của bạn hoặc ko. Họ có thể trẻ hơn hoặc lớn hơn, cùng giới tính hay khác. Những yếu tố này chẳng quan trọng gì, miễn là giữa họ và bạn có sự đồng cảm, hài hoà. Những phẩm chất quan trọng nhất là họ có thái độ, tinh thần tích cực và nói chung là lạc quan về bản thân và cuộc đời. Họ có những mục tiêu của riêng mình và theo đuổi chúng mỗi ngày. Họ phải có đầu óc thoáng, phải tin tưởng vào sự phát triển cá nhân, chịu khó đọc sách, tìm tòi, học hỏi, trau rồi nâng cao kiến thức...


Khi bạn cùng sinh hoạt với những người thông minh, bạn có thể có kế hoạch hoặc không. Những cuộc gặp gỡ của bạn có thể được hoạch định trước hoặc không. Bạn có thể nói chuyện về những đề tài tổng quát hoặc những đề tài đặc trưng nào đó. Nói về chuyện của bạn hoặc công việc của họ... Chẳng sao cả. Chính việc có những thời gian với những người năng động, tích cực này tạo sinh lực cho bạn, làm cho bạn sáng tạo hơn và làm cho bạn hăng hái hơn về những gì bạn đang làm.


Cuối cùng, lấy câu nói của Ben Stein: "Những mối quan hệ cá nhân là vạt đất màu mỡ, từ đó nảy sinh mọi tiến bộ, mọi thành công và mọi thành đạt trong cuộc đời"