Con số O

Vậy là sau đúng 1 giờ đồng hồ nó lại trở về cái chỗ mà nó vừa rời đi. Một mình lang thang vô định ngoài phố, lòng nó trống trải, tâm trạng rối bời. Nó muốn kiếm một chỗ thật tĩnh lặng, để được một mình... và nó quay lại đây.


Nhìn lại quãng đường vừa đi, nó chợt nhận thấy bánh xe của nó đã vẽ nên một vòng tròn, như là con số O tròn trĩnh...


Một tối mùa thu (luôn gây cho nó một cảm giác thật lạ!), giữa lòng thủ đô, dòng người tấp nập... Nó chợt để ý con đường một chiều mà nó hằng qua, hình như người đi đang chia làm 2 dòng. Nửa ngoài vội vàng, hối hả, nửa trong chầm chậm, thanh bình. Nó nhập vào nửa chầm chậm đó, gần sát phía trong cùng, cũng chầm chậm, chầm chậm nhưng ko có cảm giác thanh bình. Nó dõi theo những đôi nam thanh nữ tú đang nhẹ nhàng, nhẹ nhàng... vượt qua nó. Một mình nó lùi lại phía sau, sau mãi, sau mãi... Chưa có gì vào bụng, nhưng nó không có cảm giác cồn cào vì đói, mà hình như nó thấy cồn cào vì một điều gì khác. Mắt nó mở to nhìn như vô định, nhưng trong đầu nó rắm rối bao nhiêu chuyện...


.........


Một ngày trôi qua có vẻ khá bình yên, thậm chí nó rất vui vì được chuyện trò, tâm sự với những người bạn mà nó quý mến. Sau mỗi cuộc chuyện trò như vậy, thấy bạn nó vui, bạn nó bớt muộn phiền... nó có cảm giác như vừa làm được việc gì đó có ích. Nhưng nếu bạn nó biết được tâm trạng của chính nó lúc này, thì chắc bạn cũng sẽ ko thích. Và như thế, có thể những tâm sự, lời động viên, chia sẻ của nó với bạn, lại trở thành vô nghĩa, trở thành con số O tròn trĩnh ???...


Câu chuyện cuối cùng trong ngày với một người mà nó kính trọng, buộc nó phải suy nghĩ về thực tế cuộc sống. Nó thấy bao việc trước mắt nó phải lo, phải làm, phải gánh vác, phải đương đầu... Nó chưa bao giờ ngại công việc, nhưng nhiều chuyện ko liên quan đến công việc lại làm nó e ngại... Nó đã hình dung ra nhiều thứ, biết trước nhiều thứ... nhưng nó đã làm gì để chuẩn bị cho những thứ đó? Nó cần phải có nghị lực, phải đủ bản lĩnh và lòng quyết tâm để thực hiện những điều đó... đừng chỉ là "Con số O".


Ai đã đi tới hết chân trời

Đầy ắp sóng gió -
chênh vênh bến bờ

Mà đã thấu hết?

Thấu hết chuyện đời? 



Ai dấn thân thấm đẫm bụi hồ

Ngầu đắng khoé mắt
- Oằn cong lưng trần

Mà đã thấu hết?

Thấu hết chuyện đời?



Tự nhiên nó tìm và nghe: "Con số O - Bức tường"


----------------


11h30 (20/9) Một người bạn rất thân của nó cũng viết mấy câu thơ trên blog với tiêu đề "Con số không". Đúng là bạn, T copy qua đây nhé Quỷbiểnlangthang Image


Tr­ước không em bình thản sống vô tư


Giờ không em lòng đầy bão tố


Tưởng rằng sẽ hoàn nguyên như cũ


Ai có ngờ không lại chẳng bằng không



 

24 nhận xét:

Z!Z®U 08:47 20/9/06  

Lam sao de post cai link Music only tren blog vay Thang?? chi du`m nhe.. thx truoc

Z!Z®U 17:35 20/9/06  

mac du da biet NO la ai nhung van cu muon hoi: "No la ai vay tac gia?"
Cach viet nay giong giong kieu nha van nao cua Phap day ta ??!? Balzac? khon noi khong co mang theo 1 cuon sach nao de xem lai, quen nhieu thu lam roi :(
Du sao van con vui hon NO khac, NO con khog duoc co co hoi de di giua dong duong chia lam 2 chieu ay.
NO na`y moi thuc su la con so O

NIKITA Quỳnh 17:53 20/9/06  

Đi thưởng thức cái đam mê về kết quả thế này hả anh Thắng.
Chúng ta ai cũng bắt đầu bằng số 0 và lúc nào cũng bắt đầu như thế vì sự biến đổi của thời gian và cuộc sống.
Hãy sống,đừng e ngại bất cứ điều gì.
Hihi, mong anhvui và sẽ vui nhiều với những gì mình đang có.

Thangtrt 09:32 21/9/06  

@HLG: chắc cũng chẳng ai như a nhỉ, cứ phô cái ko hay của mình ra?! :) Nhưng a thích nhìn thẳng vào nó, xem suy nghĩ của mình đúng sai thế nào, để từ đó tìm ra cách tốt nhất.
Nhớ những gì mình thoả thuận nhé. A chờ đấy HL ạ.
@Nikita: Dục tốc bất đạt e ạ, a đi kiểm nghiệm về nhưng kết quả ko như mong đợi, nói chung phần cảm xúc điểm kém, còn hành động cũng được điểm khá :). Em chia sẻ niềm vui nữa đi nhé, để a cố theo.

HoneyB 11:14 21/9/06  

Cái gió mát mẻ của mùa thu hay cho người ta cảm giác xao xuyến, lâng lâng, bâng quơ. A Thắng viết blog mà đọc xong cũng ko hiểu nổi trong cái mớ cảm xúc lẫn lộn đó, tác giả cuối cùng là vui hay buồn? Con số O tròn trĩnh nhỉ

Z!Z®U 11:51 21/9/06  

@HLG- neu msg cho Thang ma ko thay tra loi thi msg cho anh nhe. hoho/
(msg = message = nhan tin)

Thangtrt 12:55 21/9/06  

Hi, công nhận bài viết dở hơi ko chịu đc, lộn xộn, chẳng toát nên được cái gì, đúng như tâm trạng T lúc đó!
Có NhócLỳ là như nhìn thấy đc ruột gan T! Lúc đó T khá bất an, khi biết được mấy người lớn đấu đá, trở mặt, chơi xấu nhau, chỉ vì tính ích kỷ, sĩ diện, ham hố danh vọng... điều mà T ko hình dung hết được. Trước đây nhưng lúc như thế T hay có một người bạn để chia sẻ. Giờ người ấy đã xa, và khi ra đường T nhớ tới người đó. Tất cả là vậy.
Rất tiếc về entry này!

Demento® 13:39 21/9/06  

có bao nhiêu bạn bè sao anh lại đi lang thang một mình?
đã là người ai chả có lúc yếu mềm hả anh
nếu có thể rất mong anh chia sẻ!

Blue 13:48 21/9/06  

Có bạn đồng hành chắc sẽ vui hơn đấy em a. Chị cũng rất thích đi lang thang phố phường. Lần sau nếu có hứng lang thang nữa thì nhớ rủ chị đi cùng nhé. :)

Thangtrt 17:15 21/9/06  

@LeThang: E đúng đấy, thực ra entry này đã bị cắt mất một phần (có thể coi là phần chính). Đó là câu chuyện tình cảm bao năm vun đắp, để cuối cùng trở thành con số O. A bỏ đi vì ko muốn các bạn nhận xét là yếu mềm, bị nhiều thứ ám ảnh... vả lại bản thân cũng ko muốn nhắc đến nữa. Phần còn lại chỉ là vài suy tư về những chuyện trong cuộc sống thôi. :)
@NhócLỳ: Entry viết vội, lủng củng, vậy mà bạn vẫn hiểu và chia sẻ. Thx bạn rất nhiều! Bạn thật hạnh phúc khi có bé Pota tuyệt vời như thế, T sẽ năng qua chơi với Pota nhé! :)
@ZZ: T ko post nhạc, chỉ để link thôi. Hình như có mấy cách, nhưng đơn giản nhất, T copy link đó vào entry rồi thay tên thôi. ZZ làm đi nhé để T được nghe nhiều hơn bài hát của bạn.
Mà nói gì thì nói, tụi mình có những người bạn thế này thì đâu có thể gọi là số O đc nhỉ?! Phải vui vẻ lên chứ nhỉ, có gì phiền phức đâu cơ chứ :)

HàLanGirl 17:30 21/9/06  

Anh có nhận thấy rằng để nói một điều gì đó...rất dễ.
Nhưng để làm được một điều gì đó...rất khó ko?
Nhiều khi, nghị lực là thế, quyết tâm là thế.
Nhưng anh này, ai cũng thế, cũng có những yếu mềm rất con người tiềm ẩn.
Ai dám chắc rằng mình có thể chiến thằng tất cả? Ko, có câu nói của LêNin thế này anh ạ:
"Tôi ko sợ khổ, tôi ko sợ chết, tôi chỉ sợ ko thắng nổi fút yếu đuối của bản thân. Và đối với tôi, chiến thắng vẻ vang nhất là chiến thắng chính bản thân mình"
Em lấy ví duh khá xa với bài viết của anh. Nhưng em tin là anh hiểu hết.
Cái gì dễ có được thường dễ mất đi lắm. Cái gì khó có được thì rất khó mất đi anh à...
Mùa thu Hà Nội...Yêu đến hết mình vẫn còn cảm thấy như là yêu chưa đủ...Tâm trạng con người mà anh. Nhớ đoch msg của em nha :)

khue_happy 18:21 21/9/06  

Tại sao lại ko nên lang thang một mình? Nên quá đi chứ! Có bạn bè cũng là có nơi để chia sẻ, nhưng đôi khi có những lúc mình cần một mình.
Thỉnh thoảng nên 1 mình, khi cô đơn lắm cái rất hay ho..Đôi khi cô đơn mà ko cô độc nếu mình có 1 thú vui nào đó, ví dụ như lang thang chốn xa xôi, mạo hiểm nơi ko thuộc về mình.
Dầu sao thì ai cũng có lúc đối mặt với nỗi buồn kiểu như Th, nhưng đời còn dài, và "lạc thú" còn nhiều :D...

T A D A ® 19:43 21/9/06  

Thật lạ kì, cảm xúc và câu chữ...tuy thế đọc mãi vẫn thật khó nắm được tinh thần cái entry này

Mẹ 2Khoai 19:53 21/9/06  

Chị thì cảm nhận được đó, Lê Thắng! Hình như Thắng anh có điều gì đó bất an lắm đó em, chị đọc mà cứ thấy chống chếnh. Chia sẻ đi Thắng ơi, để trong lòng vậy, nặng nề và khổ tâm lắm. Thắng có bao người bạn bên Thắng đây này, có cả bé Pota dễ thương nữa đây này. Mình đảm bảo rằng, chỉ cần chơi với Pota nửa ngày thôi, Thắng sẽ thấy cuộc sống thật yên bình và hoá ra hạnh phúc cũng giản đơn lắm lắm

PhuThuy (quên chổi, gặm bánh bao) 08:00 22/9/06  

Bai tho y tu hay lam!

Thuy Tien 12:12 22/9/06  

"Đừng chỉ là con số O". Thế là số 1 có được không Thắng?

Astέriε 15:20 22/9/06  

Ngu*o*`i khô? ko biêt' mình su*o*'ng.
Ngu*o*i` su*o*'ng ko biêt' mình khô?.
Ai đo':
Không biêt' mi`nh su*o*'ng hay khô?
Hanh phúc?
Câu hoi? làm ta bôi' rôi'.
Câu hoi? không có tôi.
Nhu* chiêc' đinh ôc' xoáy trong đâu`
Va(n. không vào, rút không ra.
Hanh phúc gân`, hanh phúc xa.
Điêu` có thât mà không thê?
Gio*` mo*i' hay minh` không hay
Không buôn`... không vui!

Astέriε 15:23 22/9/06  

toàn không nhỉ, bài này anh đọc chưa, hay ko? ;))

Astέriε 15:24 22/9/06  

tình hình là bác tâm trạng quá đấy, xem bóng đánhiều thế mà vẫn bay bổng gớm nhỉ :p

Thangtrt 15:50 22/9/06  

@ThuỷTiên: Chỉ cần đừng là con số 0 thôi là đủ rồi :)
@Asterie: Hay ko? - Không! :) Hơi tâm trạng tý thôi, chứ ko quá lắm đâu. Mà xem bóng đá thì ko bay bổng được sao? Đây nhiều lúc nằm vẫn bay bổng như thường nhá :D

Astέriε 15:58 22/9/06  

ha ha, bay cao qú rồi đấy B-), ko hay à, lạ nhỉ , tớ thấy hay

Mẹ 2Khoai 17:16 22/9/06  

Sao lại phải tiếc hả Thắng? Mình viết để lòng nhẹ hơn, nhất là khi mình bất an. Có thể mọi người "chê" rằng bài này chẳng có chủ đề, chủ đạo gì, chẳng toát lên được cái gì...thì G vẫn thấy tâm trạng của T trong đó mà. Như thế, ít nhất cũng có một người hiểu và đồng cảm với bạn, phải không? Đôi khi cần phải sống cho bản thân mình nữa, Thắng nhé. Hãy làm gì mà mình thấy lòng mình thanh thản và nhẹ nhàng...

Thangtrt 18:15 22/9/06  

@Khuê: Lang thang một mình với thú vui như Khuê thì còn gì bằng, ko phải ai cũng dám và làm được như bạn đã làm.
@Dem: Hôm nào anh em mình qua ĐL mua sách, rồi lang thang cafe nhé?
@Blue: Chỉ cần nghĩ đến đi với chị là thấy hứng thú rồi, thế nên chỉ cần biết lúc nào chị rảnh là e rủ rê đấy :)
@Phuthuy: A cũng thích bài thơ ấy, mỗi nó là đáng đọc! :)
@NhócLỳ: Hôm đấy T cứ viết lại xoá, viết lại bỏ, cuối cùng thành ra thế. Dù thế nào, T vẫn để vì nó ghi lại tâm trạng mình lúc đó. Cảm ơn G nhiều vì đã hiểu và chia sẻ!

Thangtrt 08:47 23/9/06  

Vì tên bài là con số Không nên trêu Asterie tý thôi. Bài thơ hay lắm! Thang rất thích, thx nhiều nhiều!!!

Đăng nhận xét