
Một người bạn đã từng nói rằng, có 3 trường hợp đối với người đi cafe một mình:
1. Là để hưởng thụ sự cô đơn, ngồi đối diện với chính mình.
2. Là hưởng thụ thời gian, muốn dành trọn khoảng thời gian đó cho bản thân, để làm việc của mình, nói việc của mình, nghĩ việc của mình, hoặc đơn giản là chả nghĩ gì cả.
3. Là ngồi 1 mình vì hưởng thụ vị giác hoặc hưởng thụ khung cảnh.
Thường thì mình sẽ ko chọn quán như thế này để cafe một mình, nhưng hôm nay bất đắc dĩ lại phải như vậy ở đây. Lẽ ra là "tận hưởng mối quan hệ" với MengXiong để bù cho vụ chiều tối qua, nhưng cuối cùng hắn lại ko tới đc vì mắc công chuyện. Hôm qua hắn í éo rủ rê, nhưng mình đã có em... cuộc khám phá bất thành chỉ vì lý do thời tiết, cuối cùng đã đưa mình và em tới chỗ thân yêu ấy, để vừa cafe vừa see the sunset.
Ko có nhiều thời gian nên ko thể bố trí cuộc gặp khác thế chỗ. Ngồi một mình, nhớ lại câu nói của người bạn, mình đã chọn cách thứ 3 trong trường hợp này, tức là: "hưởng thụ vị giác hoặc khung cảnh"
Vị giác? ôi trời, đang đói bụng, thêm ly cafe, mà là ly thứ 3 trong ngày, nên ko thể thấy gì ngoài vị... ngắc ngoải!
Khung cảnh? cố kiếm tìm mà chẳng thấy có gì là thú vị ở cái quán cafe bụi này cả... Nghía sang đường thấy một chi nhánh NH mới khai trương. Uh nhanh thật, mới hôm trước thấy đang sửa sang mà hôm nay đã đi vào hoạt động... Chấm hết... Tìm trong quán, ko có gì là đặc biệt, ngoài một bức thư pháp chữ Việt. Lại gần đọc kỹ, thấy câu thơ cũng hay hay:
Ra đi khắp bốn phương trời
Tìm ai mỏi gót muôn đời còn xa
Ta về gặp lại chính ta
Dấu chân viễn mộng chỉ là Phù Vân!
(Ở dưới ghi "Viên Minh" ko biết là tác giả câu thơ hay người thủ bút?... mình quên ko để ý con dấu, nên phần này mình ko biết)
Đến đây, mình lại nhớ tới một buổi tối lang thang nơi Cố đô Huế. Mới 10h đêm mà Huế đã khá vắng vẻ, tĩnh lặng rồi. Trời bất chợt nổi gió và mưa. Chui vào một kiốt ven sông Hương. Thấy bày bán rất nhiều "chữ" kiểu như vậy, bên dưới các "chữ" đều ghi "Phạm Kế thủ bút". Thấy mình say mê ngắm, người chủ hàng giới thiệu luôn, người "thủ bút" các "chữ" cũng vừa ghé thăm và đang có mặt tại đó... Hix, thật thú vị. Cuộc chuyện trò kéo dài khá lâu và cuối cùng mình ra về với 4 chữ. Một chữ tặng mẹ, một chữ tặng cha, một chữ cho em và một chữ Nhà thư pháp tặng mình...
Chữ mình được tặng là chữ TÂM với câu thơ của Xuyên Châu: "Chữ Tâm độc tự thế mà hay. Thành - bại - nên - hư bởi chữ này. Tuổi trẻ gắng rèn, già cố giữ. Đời người gói trọn cả vào đây."
Mình nhớ Cụ Thanh Hoằng Khê cũng rất trọng chữ TÂM và bên cạnh chữ đó bao giờ Cụ cũng viết câu thơ của Đại thi hào Nguyễn Du: "Chữ Tâm kia mới bằng ba chữ Tài" hoặc một câu thơ Đường: "Nhất phiến băng Tâm tại Ngọc Hồ" (Một tấm lòng trong sáng đựng trong bình ngọc)...
Ghi nhớ tên và địa chỉ quán cafe, mình ra về mà tâm trạng thấy vui vui như thể vừa khám phá ra một điều gì đó thú vị vậy...
4 nhận xét:
thú vị........
Yêu văn thơ quá...
Em ko biết uống cafe, em cũng chả bao giờ đi đâu 1 mình cả hì hì (^_^)
@TrAnh: Yêu văn thơ cho lành mạnh e ạ :)
@Asterie: Nhiều người đi quán cafe nhưng đâu cần uống cafe! mà ko đi một mình thì ta đi với người khác càng vui..hì
Đăng nhận xét