Ngày không bình yên!


Thức dậy lúc 6h15' sau một giấc ngủ kéo dài 4 tiếng đồng hồ, sửa soạn nhanh gọn có kèm bữa sáng và tôi đã có mặt ở cơ quan đúng 1 tiếng sau đó. Tưởng rằng ngày mới sẽ tốt đẹp với một khởi đầu như vậy, nhưng cũng từ đó cho tới 11h30 tối khi trở về tới nhà với cái bụng đói meo, mạch máu bên 2 thái dương giật giật vì đau, thì tôi hiểu rằng tôi đã trải qua một ngày ko bình yên!


Một lễ viếng đám tang, một cuộc thăm hỏi người bệnh (đã trở thành buổi tiễn đưa), một cuộc chia tay, một chiều cắm đầu vào công việc (chỉ để ko phải nghĩ gì khác), một buổi học 2h30', và một cuộc chuyện trò tâm sự cũng khoảng đó thời gian với người chị (chẳng chịu lấy chồng) đã làm tôi trở nên như vậy khi mở cửa bước chân về tới nhà.


Bao nhiêu chuyện làm tôi phải suy nghĩ, nhất là cuộc chia tay... nhưng ở đây tôi chỉ muốn nhắc về người bệnh mà tôi đã thăm buổi sáng, vì nó ám ảnh tôi suốt cả ngày và chắc sẽ còn ám ảnh tôi nhiều ngày tiếp theo nữa.


Bác (bệnh nhân) là bác của bạn gái tôi, bị ung thư đại tràng và đã mổ tại BV Việt Tiệp (HP) hơn 1 năm về trước. Tháng 6 năm ngoái Bác lên HN, tôi đã cùng bác tới Bệnh viện K TW để làm một số các xét nghiệm (vì tôi có quen một số BS của BV này). Kết quả xét nghiệm khá tốt, bác sỹ đề nghị tiếp tục hướng điều trị của BV Việt Tiệp, tức là "hoá trị"! Tuy nhiên, muốn hoá trị phải có sức khoẻ, mà đau đại tràng thì ko thể ăn uống được. Cuối cùng, gia đình đã chọn hướng điều trị như có người mách bảo, đó là "ăn gạo nức, rắn hổ manh bành...". Tôi ko hiểu hết và ko dám can thiệp vào chuyện này, bởi ý kiến của tôi ko có ý nghĩa gì trong trường hợp này, vì gia đình đã quyết như vậy. Tôi hiểu có bệnh thì phải vái tứ phương, mà ko có cơ sở nào để chứng minh đc đâu là tốt đâu là ko.


Riêng cá nhân, tôi ko tin cách điều trị đó lắm. Tôi tin Tây y, cũng tin cả Đông y nhưng phải là các nhà khoa học nghiên cứu chứ ko theo kinh nghiệm truyền tai. Có thể do hoàn cảnh và do những lý do khác tôi ko đc biết, nên gia đình đã chọn phương pháp riêng của mình... Tôi chỉ thấy tiếc, tiếc vô cùng. Vì chính những ngày cuối cùng của Bác tại Cơ sở 2 BV K này, mọi người đã cố phục hồi sức khoẻ cho Bác bằng cách cho bác ăn (dù chỉ là ăn cháo), để đủ sức "hoá trị". Nhưng rốt cuộc, một trong những nỗ lực đó đã đưa bác tới tình trạng như thế này...


Có một điều, Bác có vẻ quý tôi, luôn coi tôi như con cháu trong nhà. Mỗi dịp gặp Bác, là Bác lại hỏi tôi đủ thứ về bệnh tình, cứ như tôi là bác sỹ chuyên khoa vậy. Cách đây mấy tuần, trước khi mổ ở CS2 Bệnh viện này, Bác đã nhắc đến tôi và tôi cũng đã có mặt. Bác lại hỏi, tôi lại trả lời... và tôi thấy Bác rất tự tin để lên bàn mổ!


Nhưng hôm nay, Bệnh viện đã quyết định trả bác về, bởi ko còn con đường nào cứu chữa!... Không khí thật nặng nề, ai cũng sụt sùi, mắt đỏ hoe, ngoài trời thì u ám bởi vẫn còn ảnh hưởng của bão, và lòng tôi thì thấy buồn vô hạn.


Bên giường bệnh, Bác nắm tay tôi rất chặt, Bác vẫn cố nói chuyện bằng những lời ko còn rõ tiếng. Bác biết bệnh viện trả Bác về, Bác muốn ở lại một vài ngày nữa, Bác sợ nhỡ đang đi trên đường có chuyện thì làm sao???...  và nước mắt người đàn ông 66 tuổi đã rơi. Bác khóc, bởi Bác biết Bác ko còn sống được bao lâu nữa... Mọi người chỉ biết nói với Bác rằng đã có bác sỹ đi cùng về quê, rằng về vài ngày nghỉ ngơi rồi Bác lại lên điều trị tiếp...


Tôi đưa Bác lên cáng, vào xe và quanh bên Bác rất lâu cho đến khi xe chuyển bánh. Tôi nhớ lúc cuối cùng Bác còn kéo tôi ghé sát vào như muốn nói một điều gì đó, nhưng Bác lại thôi...


Tôi cứ đứng lặng nhìn theo chiếc xe khuất dần... Cho đến lúc đó, tôi mới thấy nước mắt mình rơi...


 

11 nhận xét:

Trâm Anh Ken 17:11 2/8/06  

Buồn :(

Thangtrt 08:09 3/8/06  

I cry silently
I cry inside of me
I cry hopelessly
Cause you're not here with me

Deleted 09:11 3/8/06  

I cry silently
I cry inside of me
I cry hopelessly
Cause you're not here with me.
"You" ở đây là số nhiều phải không anh ?

Thangtrt 09:33 3/8/06  

Số ít hay số nhiều có thể sẽ ko quan trọng nếu You là ai đó vô hình mà I chưa xác định đc?!

Z!Z®U 15:07 3/8/06  

HI THANGAmstrong ! hehe.
just smile to welcome a new day. Ngay hom qua hay de vao "ky uc" dung de no anh huong "nhieu ngay sau nua"... Just smile..
Moi ngay hay chon 1 niem vui ... (hay ghe BLOG cua minh co chuyen de nay - cha sao giong dieu sac mui quang cao. hohoh) ... tu trang BLOG HIIGHLITE cua minh.
.. nao SMILE ... cac ban / ZZ

Thangtrt 17:27 3/8/06  

Vì MAB nói suy ngẫm thêm về cs, nên a kể 1 câu chuyện a vừa đọc:
Một người đàn ông cũng có một cô con gái bị bệnh và phải vào viện điều trị dài ngày. Vì một vài lý do nên cô bé phải nằm chung với các bệnh nhân mắc bệnh ung thư.
Phòng bên cạnh, có một cậu bé mới 6 tuổi, đang phải chống chọi với căn bệnh quái ác đó. Mỗi tháng cậu đến "hoá trị" 1 lần, và lần nào cũng sang chơi với cô bé, đẩy theo cả dụng cụ truyền hoá chất. Bất chấp sự mệt mỏi, khó chịu, lúc nào cậu cũng mỉm cười và vui vẻ.
Vào ngày cô bé xuất viện tạm về điều trị tại nhà, người đàn ông cảm thấy mệt mỏi và lo lắng vô cùng vì tình trạng bệnh tình của con. Khi cậu bé sang chơi như mọi ngày, cậu thắc mắc về thái độ của ông, ông kể nỗi lo lắng của mình và thêm:
- Hôm nay là một ngày vô cùng buồn chán với bác, cháu ạ.
Cậu bé với nụ cười tươi tắn nở trên môi vui vẻ đáp:
- Đối với cháu, ngày nào cũng là ngày đẹp cả, bác ạ!
Câu nói thông minh của cậu bé can đảm đó đã làm người đàn ông thay đổi hoàn toàn từ ngày hôm đó.

SCT 17:31 3/8/06  

Doc cai blog nay, toi thay bac con hanh phuc hon khoi nguoi. Bac da 66. Con em toi, no moi 22. Oi, mot tuan truoc khi no chet, no rat tinh tao, tinh tao den dang so. No no biet chac no chet. Toi khong the nao quen buoi trua hom do no ngoi tren ghe, nhin mong lung ra cua so. Dau long qua.

Thangtrt 18:42 3/8/06  

Xin chia buồn cùng bạn! Sự mất mát nào cũng để lại trong ta những nỗi đau!
Đúng là bác vẫn là người hạnh phúc so với những cái chết rất thương tâm khác! Có lẽ tôi ko bị ám ảnh bởi cái chết, mà tôi bị ám ảnh bởi ánh mắt, bởi tâm trạng của người biết mình sắp ra đi...

Winter 19:03 3/8/06  

Em à, Bác ấy giờ sao rồi? Giá như chị có thể là một chút bình yên sau những giờ không bình yên đó nhỉ.

Thangtrt 19:40 3/8/06  

Chị à, về đến nhà là em phải làm 2 viên Pamin ngay để dứt cơn đau, nó hiệu nghiệm ngay tức thì! E ước gì có loại Pamin for my soul nữa, nhưng đã có Chicken soup của chị rồi! Thanks chị nhiều!

MAB 19:50 3/8/06  

Nước mắt của những người đàn ông... "They cry silently, they cry inside of them" và họ khiến chúng ta phải suy nghĩ thêm về cuộc sống!!!

Đăng nhận xét