Hôm qua là ngày cũng thật kỳ cục, tâm trạng của mình lung tung hết cả, buồn có, vui có, bực bội có, thanh thản có... Quá là phức tạp trong một ngày...
Đêm qua online lại thấy một loạt tin các bạn gửi. Nhiều bạn nói về blog của mình post hôm trước... Đúng là dở hơi biết bơi, chuyện nhỏ như con thỏ (là do mình nghĩ) nhưng bạn bè mỗi người hiểu theo một kiểu. Ông anh họ, người hiểu cô gái ấy nhất thì nhắn "tin gì chuyện đấy, nó lúc nào chẳng thế :(", cậu em Iran thì kêu thấy vui, vì xa nhà lâu ko được chứng kiến mấy chuyện ăn chơi... bạn T thì cho rằng ko thể là "there are no mistakes" được... Nhưng người có ảnh hưởng nhất với mình thì bất bình thực sự, và tỏ ý thất vọng về mình vô cùng sau khi đọc blog đó. Mình cũng muốn giải thích cho rõ, nhưng điều đó cũng ko quan trọng nữa... và để tránh phiền phức mình đã del blog đó đi rồi... Tự nhiên thấy áy náy vì đã làm buồn lòng các bạn của mình.
Đang công việc của một ngày mới, chợt nhớ câu chuyện hôm qua, muốn nhắc lại chút để... quên!
Thích chữ TĨNH (Tĩnh tắc sinh minh) của cụ Thanh Hoằng Khê Lê Xuân Hoà
PHẢI CÓ DANH GÌ...
-
*Nhưng bây giờ trở lại với cái danh thiếp. Lâu nay công dân mạng truyền
nhau một số danh thiếp khủng. Xuýt xoa truyền. Rinh rích truyền. Sằng sặc
truyền...
13 năm trước
5 nhận xét:
1) Nhớ vừa vừa thôi, đủ để quên đi, anh ạ !
2) Em cũng thích chữ Tĩnh và đang tâm niệm chữ Tĩnh đây.
3) Đêm qua đi là lại đến một ngày mới.
4) :)
Dear younger brother !
@ E da del blog day di la OK roi( Every one has a secret. Don't want to share in public)
@"quen di nhung chuyen ko vui ".
@ Get well soon !
Cảm ơn chị Miss Sixty và Mai Anh! âu cũng là một lesson, có như vậy cũng hiểu và rút ra đc nhiều điều!
Tự mình gây ra, tự mình buồn, rồi nản... nhưng giờ mọi thứ có vẻ ổn, nhất là khi đọc comment của chị M.S và MA! :)
Title nhắc mình nhớ đến câu thơ này :
Vẫn biết rằng cố quên là sẽ nhớ
Nên dặn lòng cố nhớ để mà quên
Tuy không hợp lắm nhưng kệ post cho vui nhỉ :D
Quan trọng là câu thơ hay, ta sẽ dùng vào trường hợp khác cho hợp vậy :D
Đăng nhận xét