
Hồi nhỏ mình ở ngoại thành, có thầy giáo nhà ở nội thành, cứ chiều thứ bảy là thầy lại lên xe "vờ với vệ", và mình nhớ mãi câu của thầy: "Chiều thứ bảy, nhảy lên xe, nghe thời tiết, liếc đồng hồ, thồ gạo, cao râu, hỏi đi đâu, về với vợ". Ngày đó, còn nhỏ lắm, nhưng mình đã thích Thứ bảy rồi, vì nó gắn liền với việc gặp gỡ, đoàn tụ của gia đình.... Sau này lớn lên, nhận thấy Thứ bảy như là ngày của những đôi lứa yêu nhau, ngày của mấy thằng chán đời ko có bạn gái rủ nhau tụ tập rượu chè, ngày của mấy tên ham chơi lượn bar, vũ trường xả láng vì hôm sau được nghỉ... Còn bây giờ, vắng em, Thứ bảy với mình chẳng có nghĩa lý gì cả. Mình phải dần với thói quen một mình và cảm giác đó cũng thật lạ, có lẽ mình giừ thật rùi...
Sáng nay, tỉnh dậy như mọi ngày, dù người hơi mệt mỏi bởi trận bóng chiều qua, nhưng mình ko muốn ngủ vùi thêm nữa. Quyết định thưởng thức cafe đầu ngõ xem sao, bởi cả tháng nay chuyển về khu Định Công này mà chưa khám phá được tý nào. Kể ra ở đây cũng thú vị, nhà cửa thoáng đãng, không gian rộng, yên tĩnh... Giá như hai con đường vào khu này mà không nhỏ hẹp, ko ách tắc thì tốt biết bao. Thật sự, cứ nghĩ đến cảnh ngày ngày tiêu bao nhiêu thời gian để bò qua phố Lê Trọng Tấn hay Giải Phóng để về nhà mà thấy ớn. Mình thấy nhớ ngôi nhà cũ, nó luôn ồn ào, đông đúc nhưng lại có hàng điệp vàng rất đẹp mùa này...
Cafe một mình là thói quen từ lâu, nhưng bao giờ mình cũng có cái để đọc, vậy mà hôm nay chẳng có gì, sạp báo ko thấy, người bán rong cũng ko, thấy thiếu kinh khủng. Sờ túi mới phát hiện ra điện thoại quên ở nhà. Ko có điện thoại, coi như là bị tách rời khỏi mọi người, vì từ ngày có nó, mình ko thể nhớ được số điện thoại của ai hết. Uh, thôi thử một ngày sống tách biệt xem sao... Huhu, nói thế thôi chứ cũng lo lo vì nhỡ có gì đó mà mình ko biết thì cũng chết. Giống như hôm trước, tụi VHC rủ đi ăn tối, mình quẳng điện thoại một nơi ko biết, hơn tiếng sau gọi lại thì ôi thôi... Cả hội đang ở CA P.Hàng Bài trình báo vì kẻ cắp đã mang đi một chiếc Dylan và bóc hết tem chiếc Mec. Đặt tình huống mình nghe điện thoại và đến đó ngay, thì biết đâu mấy thứ đó đã ko mất, mà cũng có thể chiếc xe của mình cũng đi luôn ko chừng...
Một tuần qua đi với bao chuyện đau đầu. Mình đã cố gắng rất nhiều nhưng ko cản được người ta châm ngòi nổ, giờ chỉ mong tháo đỡ thuốc cho tầm sát thương ít nhất có thể mà thôi... Chuyện này là chuyện nhỏ nhưng mình hình dung nó giống như North Korea thử vũ khí hạt nhân vậy, từ đó dẫn đến phản ứng của 5 nước còn lại: US, SK, Japan, China và Russian. Tuy nhiên, ở đây "Tam giác Ma quỷ" có vẻ lớn mạnh hơn, thế nên dễ xảy ra chiến tranh lắm...
Hôm qua, thứ sáu, với mình là ngày vui. Trưa, dự tiệc cưới của người bạn là cán bộ NG trẻ chuyên gia phụ trách về Mỹ, là... và cô dâu là phóng viên báo Tuổi trẻ (hôm qua mới biết mặt). Họ để lại cho mình nhưng suy tư nhưng họ đến được với nhau là hạnh phúc rồi! Chiều, thả sức tung hoành trên sân bóng với các chiến hữu mà mình đã xa gần 2 tháng nay...
Một tuần đã trôi qua, "Thứ sáu rồi đến Thứ bảy", giá như có "cô giáo" để "trả bài" và nhận "phiếu bé ngoan" có phải hạnh phúc ko nhỉ.... Giờ sẽ là thời gian dành cho bóng đá. Hôm nay cũng nhiều trận đáng xem lắm mà.
Chúc các bạn của mình có một weekend vui vẻ và đáng nhớ!
14 nhận xét:
Nhà em ở 2 nơi. Mẹ vẫn ở quê vì chưa chuyển được công tác. Cuối tuần bố bắt xe ô tô về với mẹ. Hầu như cuối tuần em ở nhà một mình.
Còn cảm giác thứ 7 à. Em chả có cảm giác gì. Ngồi từ tối đến giờ làm việc nghiêm chỉnh. Vì tuần trước bị ốm nên việc dồn lại.
Chắc mình cũng dừ rồi :)
là ngày wa ngày, là tuần wa tuần, là ngày wa ngày là tuần wa tuần ôi sao wá nhanh (*.^)
Bác Thắng chắc đang tạm xa người yêu nên tâm trạng phải không? Xây nhà và lấy vợ, 2 chuyện lớn như vậy đều sắp hoàn thành mà sao tâm trạng rối bời vậy bác?
Thang ko thay chia se gi ve nguoi iu ca. Nhung dung la tam trang rat giong nhu CHIMNON nhan xet day!
Chuc Thangtrt cuoi tuan vui ve!
Thứ 2 là ngày đầu tuần, cả chùa cố gắng chăm ngoan. Thứ 3, thứ 4 thứ 5 cả chùa cùng ăn thịt chó, thứ 6 rồi đến thứ 7....Chủ nhật cả chùa đều vui vì có sư nữ về....
Hi, buồn cười quá. Thứ 7 "..." có phải là đi nhậu say bí tỷ hông Khuê? Lúc say người ta làm được nhiều thứ mà lúc tỉnh ko làm đc K nhỉ? Cuối tuần tới cũng phải học tập thôi :))
Chimnon & TuongVan à, vì "chuyện lớn" đó T thấy khó khăn quá nên tâm trạng vậy.
"Thứ sáu rồi đến thứ bảy, Cô cho bé phiếu bé ngoan..." Huhu, "cô giáo" ko có, biết làm sao đây...
Tìm một ngày thứ bảy như anh thật khó!
ầy, anh nhậu mà không có em thì như thịt gà mà thiếu lá chanh. Anh em mình cuối tuần cùng đếm : 1 chai chưa say này anh T, 2 chai chưa say này, ba say vẫn chưa chai này, ..., heheheh
Cuối tuần là ngày em thích nhất vì không phải phát phiếu bé ngoan cho ai cả, có thể trùm mền ngủ bù cho những ngày làm việc trong tuần. Con ma ngủ đâyyyyyyyy
Hay nhỉ bác Giang nhỉ, về bác Thắng ấy, sắp lấy vợ nên vẫn mơ tưởng T7 được vợ phát phiếu bé ngoan chứ không ngờ đến lúc cưới rồi cứ nghĩ đến kỳ đóng thuế mà hốt hoảng
Ối giời, thứ bảy và chủ nhật là ngày nghỉ của "cô giáo" mà. Hihi..làm gì mà mong "trả bài" để nhận phiếu bé ngoan hả Thắng? he..he..
Ôi toàn cô giáo giỏi nhiều kinh nghiệm ơ đây mà mình chẳng học được chút nào, hihi.
Nghe mẹ Hến nói thế, kể cũng thấy thương bố Dũng của Hến nhỉ. Còn nhà bác T làm ăn khấm khá, đóng góp cho NS sẽ toàn vượt chỉ tiêu, toàn được giấy khen, bằng khen cho mà xem...hehe
Troi oi,thoi thoi ban em vinh du co duoc mr lang man nhu anh,he he,doc blog moi thay bac giu that!
Đăng nhận xét