
Mình đã kể về gia đình mà không nhắc đến mẹ thì thật là thiếu sót, hơn nữa ngày mai 20/10 là ngày PNVN, nên hôm nay mình muốn viết một chút gì đó về mẹ. Đọc blog trước mọi người đều nhận xét mình đang có một gia đình hạnh phúc, nhưng để có được hạnh phúc ấy, tất cả là công lao, là sự hy sinh của mẹ.
Một người như bố mà yêu mẹ đến vậy, cũng đủ hiểu mẹ mình tuyệt vời như thế nào. Một người phụ nữ thuần chất, đẹp dịu dàng, đảm đang, luôn biết chăm lo cho gia đình, cho con cái, luôn quan tâm, tốt bụng với mọi người... Một mẫu phụ nữ thực thụ của thế hệ trước!
Bố mẹ mình cưới nhau khi đất nước đang những ngày chiến tranh chống Mỹ. Đám cưới tổ chức vào đúng vào tháng bảy mưa ngâu (có lẽ ngày xưa các cụ ko tính toán như bây giờ, hoặc giả điều kiện ngày đó ko cho phép?). Ko biết có phải vì thế mà bố mẹ cứ phải xa cách nhau hoài... 19 năm sau ngày bố mẹ cưới, cả gia đình mới thực sự đoàn tụ trong một mái nhà. Nửa trong số thời gian đấy bố ở nước ngoài, nửa còn lại thì mỗi người công tác mỗi nơi, chỉ gặp nhau những ngày nghỉ phép, ngày cuối tuần. Bố cứ đều đặn, 3 năm ở nhà, 3 năm đi. Và trong quãng thời gian ở nhà, 3 anh em mình đã lần lượt được sinh ra. Bố đi xa, mẹ cứ một mình, vừa làm NN, vừa tần tảo nuôi dạy các con khôn lớn.
Hơn một năm sau ngày cưới, mình chào đời trong sự chào đón của ông bà và gia đình nhà ngoại. 1 tháng sau đó bố mới biết mặt con, để rồi tiếp theo là quãng thời gian dài bố lặn lội ở chiến trường Lào. Bố trở về và chuyển ngành được 1năm thì mình có người em gái đầu tiên. Thời gian này mình sống tập thể với bố, mẹ cũng ở tập thể nuôi em. Khi em gái chưa đầy 1 năm tuổi, bố lại lên đường, lần này là Paris hoa lệ. Khi đó mình 5 tuổi và được gửi về ở với ông bà ngoại, mẹ vừa làm vừa nuôi em. (mình bắt đầu nhớ về tuổi thơ từ đây, và đó là lý do vì sao mình gắn bó với quê ngoại).
Rồi một chu kỳ lặp lại như thế, bố trở về, mình có người em gái thứ hai. Và khi em gái út được 1 năm tuổi thì bố lại phải đi. Lần này là 1 trong 2 nước ở Trung Phi: Ghine hoặc Congo. Bố thương mẹ với 3 đứa con nhỏ, hay bố ngại đi xa mà xin hoãn. Hình như bố bị kiểm điểm vì ngại khó khăn và phải vào công tác ở SG 1 năm. Trở về ko được bao lâu thì bố phải đi thật, lần này ko thể trì hoãn, cho dù chỉ mong qua 100 ngày giỗ bà nội mà ko được... Nicaragua là điểm đến của bố lần thứ 3 sau ngày bố mẹ cưới. Nửa vòng trái đất, hai phương trời cách biệt, mỗi lá thư mẹ gửi, đến tay bố có khi mất nửa năm...Khi đó mình 13 tuổi, nên đã có chút hiểu, đã chút thương và đã giúp mẹ được ít nhiều.
Thời kỳ bao cấp mới cơ cực làm sao. Mình nhớ mãi ngày bố vừa đi, cậu út hy sinh, 3 anh em ở lại trông nhau thì mình có giấy tập trung thi học sinh giỏi thành phố. Hai em gái, đứa 9 đứa 3 tuổi được gửi các bác trong khu tập thể, một mình mình với mấy bơ gạo, lặn lội đạp xe hàng chục cây số đến điểm tập trung (ngày trước ở ngoại thành, mỗi năm thi hs giỏi là mình bị tập trung hàng tháng trời như vậy). Mẹ vất vả là vậy, nhưng mẹ rất tự hào về mấy đứa con. Đứa nào cũng ngoan ngoãn, xinh xắn, học giỏi... Hihi, mình hơi bị nủi tiếng ở các huyện vùng Tây Nam ngoại thành HN ngày đó. Cứ ngày 1-6 hàng năm là lại được đón đến Hội trường Ba Đình nhận phần thưởng, được gặp bác Đồng, bác Linh, bác Mười, bác Giáp... Mình còn biết làm nhiều thứ giúp mẹ, kể cả kiếm xiền nữa...hihi.
Chính ra mình có rất ít thời gian sống gần bố. Ngày gia đình đoàn tụ dưới một mái nhà thì mình là sv năm nhất, nội trú trên Phúc Yên, chỉ nhảy tàu về HN những ngày cuối tuần và khi cần viện trợ...hì. Khi ra trường thì bố lại lên đường. Lần này gần hơn, là CPC anh em. 3 năm rưỡi bên đó bố tự hào với đồng nghiệp về cô con gái thứ hai đỗ cao cả 4 trường ĐH: Tổng hợp, Luật, Ngoại thương và Tài chính...
Bố về rồi bố lại đi. Em gái út vào ĐH, em thứ hai lấy chồng, sinh cháu... tất cả chỉ có mẹ. Còn bố, chuyến công tác TL là chuyến cuối cùng để về đoàn tụ, về hưởng tuổi già với mẹ, nhưng chưa kết thúc thì mẹ đã đổ bệnh. "Cá chuối đắm đuối vì con", mẹ biết trong người có bệnh nhưng mẹ giấu. Cứ đợi, cứ đợi cho tới ngày con gái sinh cháu thứ hai, mẹ tròn con vuông... mẹ mới chịu nói và vào viện.
Cứ nghĩ đến mẹ là mình lại chảy nước mắt. Ko bao giờ mình quên được hình ảnh ngày mẹ lên bàn mổ. Mình đã xin làm chân khiêng cáng các bệnh nhân khác để được gần mẹ. Ko có bố, mình làm thay tất cả, luôn ở bên mẹ trong những ngày đó. Hình ảnh mẹ tím tái, co giật vì mất máu... rồi những tháng ngày vật vã vì xạ trị, hoá trị, vết mổ không lành... sẽ là hình ảnh mãi ko bao giờ mình có thể quên được.
Mẹ tốt với tất cả mọi người, chỉ biết lo cho người khác, ko bao giờ màng đến bản thân. Tất cả những nơi mẹ sống, mẹ làm, mọi người ta đều quý, đều coi mẹ như người thân, như máu mủ... Bao nhiêu người gặp cảnh đời éo le được mẹ đùm bọc, giúp đỡ... Vậy mà mẹ lại ko có được ngày tháng thảnh thơi.
Mai là ngày PNVN, ngày của những bà mẹ, của những phụ nữ... Nhưng với bố và các con, thì ngày nào cũng sẽ là ngày của mẹ!
20 nhận xét:
Doan chac guong mat ban Thang giong Me !
Em đã hiểu vì sao bố mẹ anh Thắng chỉ chờ con cháu quay đi là "chụt chụt"! Nhân ngày 20/10 chúc mẹ anh sức khoẻ và được hưởng những ngày hạnh phúc trong vòng tay của bố anh và con cháu. Sự hi sinh của mẹ anh xứng đáng được bù đắp nhiều hơn thế nữa!
MẸ ANH THẬT TUYỆT VỜI.
MẸ EM CŨNG RẤT TUYỆT VỜI.
VỚI EM CŨNG THẾ, NGÀY NÀO CŨNG LÀ NGÀY CỦA MẸ !
20/10, CHÚC NHỮNG ĐIỀU TUYỆT VỜI ĐẾN NHỮNG NGƯỜI MẸ TUYỆT VỜI!
Những người mẹ bao giờ cũng tuyệt vời trong mắt những đứa con. Mình cũng đã được làm MẸ rồi.:D. Thật hạnh phúc
Chuc bac manh khoe, bac hien the chac la me chong thi tuyet lam nhi.
em ko biết comment thế nào nữa,tuyệt vời thật-các bà mẹ...
365 ngày những người đàn ông phải yêu thương những người phụ nữ của mình :D.
Em ước rằng em đựơc là 50% của những người phụ nữ thời mẹ em, mẹ anh thì em cũng là người tuyệt vời lắm rồi, hic
20/10 dành cho những người mẹ, người bà, hoa nhé và những lời chúc nữa. Một ngày để thể hiện lòng biết ơn không ngại ngùng.
Em thay xuc dong.
Đoán chắc tính tình anh Thắng giống cha!
Em nghĩ thôi, ko nói gì cả anh nha.
Em chỉ liên tưởng một chút thôi mà, anh thanh minh làm gì, anh thật thà thế cơ á? Sozi anh.
Anh Thắng mà làm PR thì đỉnh luôn.
B1,giới thiệu chân dung
B2, quảng cáo gia đình mẫu mực, ai cũng muốn gia nhập, trong đó phần quan trọng nhất là ông bố hào hoa, tình củm giống anh Thắng, chưa kể cái khoản đủ cả nếp lẫn tẻ!!!
B3, mẹ chồng hết ý con bà Tý,trong phần kể về mẹ chồng tương lai lại tranh thủ cài thêm cái đoạn học giỏi, có hiếu, có trách nhiệm, thương em quý cháu của Mr Thắng vào, tiếp theo sẽ là gì đây nhỉ?
Cảnh giác đi là vừa đàn cá đang bơi lượn xung quanh ơi!
Một blog dài dòng, ko mạch lạc mà các bạn chịu khó đọc và chia sẻ làm T rất cảm kích.
T ko có ý PR, đâu có câu kéo gì đâu mà các bạn phải cảnh giác nhỉ... oan cho T quá...huhu. Nó chỉ nói lên một điều, T là người chân thành, thật thà, coi thế giới blog và các bạn của mình ko là ảo. Điều này sẽ có nhiều bạn có quan điểm khác, có thể cười chê, nhưng dù sao nó là T vui vì những người bạn thật sự của mình! Thx các bạn mình nhiều!
Com của anh thiếu mất biểu tượng cười vui Tigôn à. E cũng thật thà, tốt tính thế ư? :)
Đọc bài của bác mà em chẩy nước mắt. Mẹ bác tuyệt thật, vậy nên nhận được tình cảm trân trọng như vậy từ con cái là điều hạnh phúc nhất đời, dù cả tuổi trẻ bác phải sống xa chồng.
Cảm ơn H! E đã thấu hiểu đc tâm trạng của a khi a viết về mẹ mình. Mỗi lần nhắc đến mẹ là a lại ko cầm đc nước mắt. A luôn nhớ và tâm niệm có người mẹ như thế, để sống tốt, sống có ích hơn H ạ.
bac hieu thao nhi,khoan nay em con thua bac day,tu ngay mai em se cham hon de me khoi met nguoi ve em nua!he he,quyet tam hieu thao hon bac cho xem!nhung ma nay viet thi hay nhung lam co duoc the khong?ma quan trong la co "cai tao" dua ban em nhu bac duoc khong???he he
Những lúc rảnh rỗi em lại vào Blog của anh.Em biêt hơi muộn nên sau khi nghiền lại rồi comment mà ko hv anh co dịp dở ra đọc...
Em dừng lại bên trang Viết về mẹ...của anh
Nó khiến những đứa con fải suy ngẫm,fải nhìn lại chính mình..
Và em thấy 1 điều:bất cứ khi nào-dù vui,dù buồn,hạnh fúc hay đau khổ..nhìn lại fía sau mình vẫn là mẹ dang dõi mắt nhìn theo..Cả mẹ anh,mẹ em và ngàn ngàn bà mẹ khác trên đời..Fần thuởng xứng đáng cho Tình yêu và đức hy sinh của bác là tương lai sáng ngời của 3người con..Còn gì tuỵet hơn thế!
Chúc sức khoẻ và bình yên tới anh và ng thân!
úi!em cố tình nhầm 1 lỗi chính tả đố anh nhận ra!hi..
Tks Tr! a rất vui khi gặp em trên blog này. Vui hơn khi thấy em đã là một thiếu nữ thực sự dịu dàng và sâu sắc qua những suy nghĩ và những dòng viết.
Thỉnh thoảng nhớ sang thăm nhà a nhé Trang.
P/s: lỗi chính tả em nói a ko nhận ra thật, có chăng chỉ là lỗi type mà ai cũng mắc thôi? :))
Đăng nhận xét